Giống như Tiêu Thiên Hữu kiêng kỵ mình quyết tâm ủng hộ cho Đậu Trường Sinh, Tông chủ phu nhân cũng kiêng kỵ mối quan hệ giữa Tiêu Thiên Hữu và Đậu Trường Sinh, rõ ràng giữa hai người này có thù giết cha, nhưng tên Tiêu Thiên Hữu này lại bày ra thái độ chẳng hề để ý, thật sự là quá khó tin.
Chính vì kiêng kỵ điểm này, nên Tông chủ phu nhân mới phải lựa chọn Đậu Trường Sinh, có Tiêu Thiên Hữu giúp đỡ Đậu Trường Sinh, như vậy bọn họ chính là hai chọi hai, không có ba chọi một, phần thắng thực sự là quá nhỏ.
Mà cho dù mình có ủng hộ Hợp Hoan phu nhân, tỉ lệ thắng cũng không được hơn phân nửa, như vậy thì theo phe Hợp Hoan phu nhân để làm gì?
Trực tiếp vào phe của Đậu Trường Sinh, quyết định phần thắng trước tiên không phải là tốt hơn hay sao?
Giống như mấy câu chuyện Tông chủ bị bắt cóc này nọ, hoàn toàn là chuyện vớ vẩn, cho đù Ám Vương ra tay, muốn bắt cóc Tông chủ trong cửu đại thượng tông cũng đã rất khó, là một chuyện hết sức vô lý, tất nhiên đây là trước khi Ám Vương chứng đạo.
Mà xét về bản lĩnh, Từ Trường Khanh không thể bằng được Ám Vương, cho nên hoàn toàn là để xoa dịu Hợp Hoan phu nhân mà thôi, cho Hợp Hoan phu nhân một niệm tưởng, dù sao đều là người cần thể diện.
Tiêu Thiên Hữu mở miệng nói: “Hợp Hoan phu nhân bỏ mạng, những kẻ còn lại của Hợp Hoan Tông cũng không đủ uy hiếp.”
“Thái sư có thể tiêu diệt một cách dễ dàng, tin rằng Hợp Hoan Linh sẽ không tiếp tục lựa chọn người ở trong nội bộ của Hợp Hoan Tông, phải chờ đến khi dẹp loạn tình hình, Hợp Hoan Linh mới có thể xuất thế một lần nữa.”
Bốn chữ dẹp loạn tình hình được Tiêu Thiên Hữu nhấn mạnh.
Dẹp loạn ở đây không phải là sự kiện lần này, mà phải chờ đến khi Đậu Trường Sinh hoàn toàn chứng đạo, hoàn toàn không thể can thiệp vào phàm tục, Hợp Hoan Linh mới có thể xuất thế, xây dựng lại một mạch Hợp Hoan Tông.
Cửu đại thượng tông đều có đặc điểm riêng, có người không để ý tới đạo chính thống được truyền lại từ ngày xưa, tự nhiên cũng có người để ý.
Mà điều Kim Linh phu nhân để ý không phải là đạo chính thống, không thèm để ý tới tồn vong của Hợp Hoan Tông, cũng không quan tâm Hợp Hoan Tông có thể tiếp tục truyền thừa lại hay không, điểm này Tiêu Thiên Hữu cũng hiểu, đang trong quá trình từ từ thu thập truyền thừa của Đệ Cửu Thiên Ma, nhãn giới của Tiêu Thiên Hữu đã được đề cao, hắn đã biết được rất nhiều bí ẩn.
Thứ Kim Linh phu nhân thực sự để ý chính là lợi ích, nàng muốn mượn Hợp Hoan Tông để lấy được lợi ích cho mình.
Nàng khinh thường tài nguyên ở cấp bậc phàm tục, nhưng có một số thứ thật sự rất quý hiếm.
Rất nhiều Thần Binh đều phải trải qua đại loạn trong thiên hạ một lần, nguyên nhân cũng vì chuyện này.
Muốn kêu gọi được nhân tâm trong thiên hạ, lấy được khái niệm cụ thể hoá ở một phương diện nào đó, nắm giữ quy tắc thiên địa.
Tiêu Thiên Hữu chỉ điểm một câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Chỗ này đã kết thúc, nhưng bên phía Nam Minh chân nhân thì vẫn chưa.”
“Nam Minh chân nhân nhất định sẽ phải cứu viện, nếu không lần này hắn sẽ chết trong tay Tông chủ Đại Nhật Tông.”
“Có một câu nói không phải là lừa gạt Thái sư, lần này Tông chủ Đại Nhật Tông ôm hận mà đến, uy lực của Đại Nhật Kinh Thần Xích không dễ gì đánh giá, hơn nữa Vạn Pháp Thiên Luân cũng có thể xuất hiện, cuộc chiến lần trước ở Ba Lăng Sơn, tóm lại là phải có một cái công đạo cho hắn.”
“Cho nên trước mắt là phải đi cứu viện cho Nam Minh chân nhân.”
“Nếu chỉ cần đối phó với Tông chủ Đại Nhật Tông thì một mình ta vẫn có thể, nhưng nếu Vạn Pháp Tông xuất hiện, như vậy thì lực lượng không thể sánh bằng.”
“Vẫn xin Thái sư cùng đi với ta.”
“Giải quyết hoàn toàn chính đạo, tiêu diệt hết mọi mầm mống tai hoạ, đồng thời cũng báo thù cho Ám Vương tiền bối.”
“Nhất xích chi cừu, há có thể không báo.”
Đậu Trường Sinh chần chừ một chút rồi nói: “Cái này là trở đạo của Thần Ma bình thường, chấm dứt nhân quả, phen này trả đũa báo thù, há chẳng phải làm mất mặt ngài ấy hay sao.”
Đại Nhật Tông lão tổ chính là Tiên Thiên Thần Ma, đắc tội hắn như vậy, không phải là tính cách của Ám Vương cả đời luôn cẩn thận.
Tiêu Thiên Hữu nghiêm mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Sư phụ có thù, đệ tử báo thù.”
“Đây là chuyện rất hợp lẽ thường, bất kể là ai làm?”
“Cũng không thể soi mói được nửa phần.”
“Thái sư đừng lo, phải tin tưởng Ám Vương tiền bối.”
Phía trên con sông Đại Trạch.
Những tia nước mạnh bắn lên trên cao bắt đầu dần dần hạ xuống, sóng to gió lớn cũng dần yên bình lại.
Đậu Trường Sinh đứng ở trên mặt nước, nhìn bóng dáng rời đi phía xa xa của Tông chủ phu nhân và Tiêu Thiên Hữu, họ đi trước chặn giết Tông chủ Đại Nhật Tông, chuyện này, rốt cuộc Đậu Trường Sinh không có đi làm.
Có Thần Ma ngăn cản cũng là chuyện rất bình thường.