Chương 173: Nhân tộc chúng ta sợ gì chết chứ?
Đừng nói đến triệu hồi Thần Đô thăng quan mà sợ là mũ cánh chuồn đều bị ném mất, hơn nữa nói không chừng còn bị luận tội.
Chuyện này đối với Vương châu mục là không thể tiếp nhận được.
Phải biết rằng mình đảm nhiệm Hộ Bộ Tả Thị Lang, lại tiến thêm một bước chính là Hộ bộ Thượng Thư, sẽ có thể trực tiếp nhập Nội Các, trở thành một trong chín vị các thần của Đại Chu, mặc dù không có phải là có tên trong chủ quản, nhưng là có thực quyền chủ quản, chưa chắc không thể chấp chưởng nội các, trở thành thủ phụ Đại Chu, đi lên nhân sinh đỉnh phong.
Vương châu mục vững như Thái Sơn cũng thiết lập trên cơ sỏ Đậu Trường Sinh không dám giết người.
Bây giờ tâm thần dao động đã ngồi không yên, giương mắt nhìn về phía Thập thái tử Long tộc, cái nhìn này đã hù dọa cho trái tim của Vương châu mục muốn nứt ra.
Đậu Trường Sinh đã đi đến trước mặt Thái tử Long tộc, đưa tay ra đã rút một bộ phận của Băng Phách Đao, nửa thân đao giống như ngọc thạch phát ra hàn quang dưới ánh mặt trời.
Vương châu mục vội vàng nhảy dựng lên, lớn tiếng hô to nói: “Đao hạ lưu người.”
Là Vương châu mục.
Từng người đứng ở bốn phía pháp trường, binh lính đề phòng cảnh giới cũng chưa từng ngăn cản Vương châu mục xông tới.
Đậu Trường Sinh nghe thấy tiếng kêu to, thuận thế cầm đao đứng lại, cũng không tiếp tục rút đao ra chém xuống Thập thái tử Long tộc.
Đậu Trường Sinh đã có tâm giả chết thoát thân, giành được danh tiếng khi còn sống.
Tất nhiên sẽ không có khả năng xử lí chuyện gọn gàng.
Thời đại này, kẻ lừa đảo và ma thuật đều có rất nhiều chuyện để làm.
Đậu Trường Sinh làm chuyện lớn kinh thiên động địa như thế, sao lại không có một vai hề tới làm nổi bật một thân ánh sáng hào quang của mình chứ?
Không có lá xanh phụ trợ, làm sao có thể làm nổi bật hoa hồng đỏ tươi.
Ánh mắt của Đậu Trường Sinh chăm chú nhìn Vương châu mục.
Dáng vẻ của vị Vương châu mục này rất tốt, tướng mạo tuấn tú, dưới mũ quan lộ ra thái dương lốm đốm, râu đen dài rủ xuống trước ngực, đứng từ ngoài vòng vây đi vào, đều có một thân khí độ.
Thập thái tử Long tộc vẫn luôn ngậm miệng không nói, sau khi hắn trông thấy Vương châu mục giống như trông thấy cứu tinh vậy, trầm giọng mở miệng nói:
“Vương châu mục nhanh cứu bản thái tử.”
“Bản thái tử là thiếu tộc trưởng Hắc Long tộc, Thập thái tử Long Đình, tương lai là tộc trưởng tộc Hắc Long:
“Chỉ là ngưỡng mộ hí khúc của Tây viên, đến du ngoạn ở Tây viên thì bị các ngươi bắt lại, muốn xử tử bản thái tử.”
“Đây là các ngươi đang khiêu khích Long Đình.”
“Nếu là bản thái tử chết ở chỗ này, Hắc Long tộc sẽ không từ bỏ ý đồ, Long Đình cũng sẽ không dàn xếp ổn thỏa, nhất định sẽ xuất binh công phạt Hải Châu.”
“Long Đình và Đại Chu khai chiến, đến lúc đó tử thương vô số, ngươi chính là tội nhân thiên cổ.”
Đậu Trường Sinh không ngăn cản Thập thái tử Long tộc, giống như cười mà không phải cười nhìn Vương châu mục, muốn nhìn xem vị Vương châu mục này nói ra những lời kinh thế hãi tục gì?
Mặt Vương châu mục không có biểu cảm gì, lớn tiếng quát lớn: “Câm miệng.”
“Thị phi đúng sai, bản quan sớm đã biết rõ.”
“Trên chiến trường, đao thương không có mắt, sinh tử đều nghe theo mệnh trời, hơn nữa Lư quốc công chém giết cha ngươi, lập công cho Đại Chu, cũng là có công lao lớn với Nhân tộc.”
“Ngươi muốn đến báo thù thì tự mình ra tay, bản quan còn xem trọng ngươi một chút, nhưng không ngờ rằng ngươi lại dùng thủ đoạn ti tiện này, lừa gạt Lý gia ra tay với công chúa Vinh quốc.”
“Thật sự là ác liệt đến cực điểm, giết ngươi, chính là thuận lý thành chương.”
“Đậu danh bộ không giết ngươi, bản quan cũng sẽ không buông tha cho ngươi.”
Vương châu mục nói lên sân khấu, giọng điệu hùng hồn đầy mạnh mẽ, âm điệu rõ ràng, không có một câu nào là biện giải cho Thập thái tử Hắc long.
Một tràng lời nói khẳng khái khiến cho tứ phương lớn tiếng khen hay.
Từng tiếng hô hoán ầm ỉ, không ngừng biểu đạt ủng hộ Vương châu mục.
Dân chúng bình thường đứng khoảng cách xa không nghe rõ, nhưng có rất nhiều võ giả tồn tại, bọn họ tai thính mắt tinh, không ngừng thuật lại một lần lời nói của Vương châu mục cho mọi người nghe.
“Đúng.”
“Giết dị tộc này.”
“Vương đại nhân nói rất đúng, thủ đoạn của tên dị tộc này quá ti tiện.”
“Dám làm không dám nhận, còn tưởng lừa dối qua cửa.”
......
m thanh hỗn loạn vang lên, âm thanh ồn ào từng tiếng từng tiếng vang lên, bầu không khí nóng bỏng.
Trải qua Đậu Trường Sinh tạo thế, đã công khai tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối ra bên ngoài, bây giờ đã thành công, những tiếng la hét giết Thập thái tử Hắc long và Lý Xương Văn không ngừng vang lên.
Nghìn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ.
Vô số lời nói khó nghe không ngừng vang lên trong tai Lý Xương Văn.
Kẻ gian, kẻ phản bội, chó săn của Long tộc các loại, những danh hiệu khó nghe từng cái từng cái nối tiếp nhau đổ lên đầu của Lý Xương Văn.