Ghê tởm.
Thật sự là quá ghê tởm.
Long tộc thế này là muốn đuổi cùng giết tận Thương tộc bọn họ!
Chúng từng bước từng bước một ép tới, đâu còn để cho Long tộc đường sống.
Thương Nguyên Nhất đưa mắt nhìn về phía Tiên Tề, cảm động đến mức rơi nước mắt nói: “Đa tạ bệ hạ.”
“Chuyện cùng nhau thảo phạt Long tộc này cực kì trọng đại, một mình ta không thể tự ý quyết định về thương thảo với đại tỷ.”
Tiên Tề ôn hòa đáp: “Không sao.”
“Trẫm có thể hiểu được.”
“Ngươi mang hình ảnh này về, có thể nghiệm chứng kĩ càng, nếu như tìm ra được chỗ nào không đúng trong đó, hoặc là bị làm giả, đều có thể đến chất vấn trẫm.”
“Từ trước đến nay trẫm luôn chủ trương thẳng thắn thành khẩn với nhau, tuyệt đối không nói lời lừa gạt ai.”
“Chuyện thảo phạt Long tộc là rất lớn, lúc về các ngươi thảo luận kĩ một chút, nghiên cứu kĩ càng một chút, tuyệt đối không thể vì thù hận mà mù quáng đồng ý, đến lúc đó phải chịu thiệt, hoặc là thay đổi suy nghĩ, chẳng phải sẽ hận trẫm.”
“Được rồi.”
“Còn có một việc nữa.”
“Bàn Đào Thụ vẫn đang khô héo, đã lâu không thấy khá hơn. Xích Đế của tộc chúng ta thông thạo việc này, nếu như cần phải giúp một tay, các ngươi cứ nói thẳng, trẫm nhất định sẽ giúp đỡ các ngươi, để Xích Đế trị liệu cho Bàn Đào Thụ.”
“Còn cần thêm cái gì khác cũng cứ nói thẳng, từ trước đến nay đối với bằng hữu, trẫm luôn moi tim moi phổi, ăn ngay nói thật.”
“Cũng bởi vì quá thành thật nên dẫn đến việc có không ít người đố kị, âm thầm chửi bởi trẫm.”
“Nói trẫm thời trẻ như thế nào thì thế đó à”
“Tại sao bọn họ lại không nói gần đây trẫm thế nào?”
“Cũng nhờ bây giờ thực lực của trẫm đã mạnh, có thể bảo vệ bản tâm, không giống như năm xưa còn yếu ớt, để sinh tồn phải chịu thỏa hiệp, nên mới xuất hiện vài vết dơ.”
Thương Nguyên Nhất thật tâm thật ý nói: “Bệ hạ thực sự là một người tốt.”
Đông Hải.
Một tòa thành thị khổng lồ lơ lửng trên không.
Thành thị đẹp rực rỡ vô cùng, tràn đầy vẻ thú vị ngây thơ chất phác, một hoa một cây, cảnh sắc lọt vào trong tầm mắt cũng là nguyên liệu nấu ăn.
Tòa thành thị khổng lồ này chính là Mỹ Thực Chi Đô vô cùng nổi tiếng của Thiên Ngoại Thiên.
Giống như lần trước Phúc Địa mở ra, lần này Mỹ Thực Chi Đô lại một lần nữa đến góp vui, không riêng gì Mỹ Thực Chi Đô, Hoàng Kim Đổ Thành cũng tới.
Tam đại thành thị lúc trước, chỉ riêng Bất Dạ Chi Thành chưa từng đến đây, đang bận rộn với đại hội xem mắt ở Thiên Ngoại Thiên.
Đậu Trường Sinh lại một lần nữa đi lên Mỹ Thực Chi Đô, lúc này trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy phức tạp, bởi vì nơi mình đi qua giống như ngọn nguồn của ôn dịch vậy, chó căm người ghét, những người khác đều bắt đầu tránh né.
Vốn có một con phố rất phồn hoa, trong nháy mắt cũng trở nên vắng vẻ. Một người dẹp sạch một con phố trong nháy mắt, cái danh tai tinh lan xa, lực sát thương lớn hơn rất nhiều so với lúc còn ở Nhân cảnh, chí ít lúc còn hoạt động ở Nhân cảnh, Đậu Trường Sinh không có sức sát thương đến mức lớn như thế.
Nhìn Đậu Trường Sinh rất đau lòng, mà nội tâm cũng vô cùng nặng nề.
Mỹ Thực Chi Đô thế này là bôi nhọ mình.
Lúc trước mình cũng đâu làm gì ở Mỹ Thực Chi Đô chứ.
Vẻ mặt Đậu Trường Sinh cô đơn, chậm rãi đi về khu phía Đông, đó là vị trí của Triều Thiên lâu. Chuyện này thật sự không còn cách nào khác, Mỹ Thực Chi Đô chia làm năm khu vực lớn, Đông Tây Nam Bắc và Trung, khu vực Trung là trung tâm, nơi đó dành riêng cho tm, chỉ có bốn khu Đông Tây Nam Bắc còn lại chịu tiếp đãi người phàm.
Mà nơi quen thuộc nhất của Đậu Trường Sinh chính là Triều Thiên lâu ở phía Đông. Đối với những chỗ xa lạ, con người sẽ có cảm giác đề phòng theo bản năng, đều muốn ở trong khu vực mà mình thấy quen thuộc và thoải mái.
Đậu Trường Sinh vừa mới tới Triều Thiên lâu thì phát hiện ra một chuyện rất tàn khốc, Triều Thiên lâu đã đóng cửa, hoàn toàn không mở bán hàng.
“Thế này là có chuyện gì?”
Đậu Trường Sinh theo bản năng hỏi ra miệng.
Lúc này đây Mỹ Thực Chi Đô và Hoàng Kim Đổ Thành đi tới Đông Hải chính là để góp vui, thu hoạch một đợt lợi ích, kiếm một phần tài nguyên lớn, theo lý sẽ không đóng cửa.
“Còn không phải là do tai tinh ngươi tới sao?”
Một giọng nói hùng hậu lên tiếng trả lời, Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, đó là một nam tử mặc trường sam màu xanh đậm, trên áo thêu một cái cây cành lá tươi tốt, trên rìa ống tay áo có sử dụng sợi tơ vàng kim thêu thành lá cây lấp lánh.
Đặc điểm của đối phương rất rõ ràng, trên đỉnh đầu có sừng rồng, đây rõ ràng là một gã thuộc Long tộc, còn tướng mạo của hắn Đậu Trường Sinh cũng cảm thấy quen thuộc, bèn nghĩ kỹ lại một chút, sau đó thì nhớ ra, đây là chủ nhân của Đông Hải Long Đình, Ngao Xuân.
Vẻ mặt Đậu Trường Sinh rất khó coi, không vui mở miệng nói: “Sợ là Long Vương nói sai rồi?”