Ngao Xuân có tài đức gì mà nhận được ưu đãi như vậy?
Xét về xuất thân, xét về thiên phú, hắn không biết đã vượt qua Ngao Xuân gấp mấy lần.
Nhưng rõ ràng Ngao Xuân được cấp trên dốc sức bồi dưỡng, xét về tiền đồ tương lai, Ngao Xuân đã bỏ xa mình mấy con phố rồi.
Cửu Thủy Thái tử biết, cho dù là bản thân mình chứng đạo thành công, nhưng vẫn còn kém xa Ngao Xuân rất nhiều.
Chứ đừng nói gì tới chứng đạo nguy hiểm, không thành thì sẽ chết ngay lập tức, mình cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng tỉ lệ thành công chỗ Ngao Xuân là cực kỳ cao.
Cho nên Ngao Xuân chính là người mà Cửu Thuỷ Thái tử muốn giết nhất, chỉ cần Ngao Xuân chết đi, như vậy thì tất cả đều sẽ bắt đầu lại.
Tiếc là ý tưởng này không ngừng lóe lên ở trong lòng Cửu Thuỷ Thái tử, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng xúc động.
Đều là thành viên trong Long tộc, mình mà giết Ngao Xuân thì sẽ là nội chiến, như vậy là đoạn tuyệt với Long tộc rồi, chuyện này quá lớn, cho dù là Long Mẫu cũng hoàn toàn không lấp liếm được.
Cửu Thủy Thái tử tất nhiên sẽ không từ bỏ Long tộc, Long tộc là mười chủng tộc lớn, mình có thể có được địa vị như bây giờ, ít nhất cũng phải có phân nửa công của Long tộc, nếu không có sự che chở của Long tộc, đổi thành tộc nhỏ bình thường, vậy mình đã sớm bỏ mình rồi.
Đối với chuyện này, Cửu Thủy Thái tử xem rất rõ, tộc nhỏ không phải không có thiên tài, mà là không có thiên tài nào có thể trưởng thành, lúc bọn họ diệt sạch những người cùng trang lứa, sẽ có một vị ma đầu nào đó đi ngang qua rút gân rút xương, nếu không thì sẽ bị cuốn vào đại chiến Thần Ma, dư âm còn lại sẽ trực tiếp bị cuốn đi.
Giống như Đậu Trường Sinh kia vậy, hiện giờ hắn đang phất lên như diều gặp gió, thử đổi thành tộc nhỏ xem?
Thương tộc đã sớm bị người ta trực tiếp ra tay sát hại rồi, một vị Thần Ma không được, vậy thì hai vị Thần Ma đồng thời ra tay?
Phượng Khinh Ngữ bí ẩn khó lường, Ngao Xuân là người cùng tộc, Đậu Trường Sinh thì thực lực quá mạnh, còn lại chỉ có Thần Hỏa và Vũ Vạn Lý thôi.
Một tay của Cửu Thủy Thái tử đè lên cửa đó, trong lòng đang tính toán, người cuối cùng này, rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào?
Thần tộc và Vũ tộc.
Hai chủng tộc lớn này, xét về thực lực thì tất nhiên là Thần tộc mạnh, Vũ tộc yếu.
Thần tộc có thể đứng vào ba hạng đầu tiên, mà Vũ tộc thì gần như là đứng thứ ba từ dưới đếm lên.
Chỉ tính Thương tộc và Vũ tộc, nhưng xếp hạng thực lực chủng tộc này đối với Cửu Thuỷ Thái tử thì không có ý nghĩa gì quá lớn, chuyện này có liên quan đến cấp bậc rất cao, cho dù là Thương tộc xếp hạng dưới cùng, nhưng số lượng cũng cực kỳ khổng lồ, so sánh với họ thì mình chỉ như một con kiến mà thôi.
Những người này đều đến đây vì Long Môn đối tượng nhắm vào chính là Ngao Xuân, không có liên quan tới mình cho lắm, nhưng ai kêu mình là người Long tộc, lần này mình phải phân ưu giải nạn cho Ngao Xuân, diệt trừ một số kẻ cạnh tranh.
Những người tề tựu về đây lần này, bất cứ người nào cũng là uy hiếp, giết ai cũng được cả.
Thần Hỏa là Thần tộc, bộ tộc này trời sinh đất dưỡng, bất cứ một vị tộc nhân nào cũng đều do đất trời sinh ra, có thể nói là được thiên nhiên ưu đãi, được trời xanh để ý, không dễ giết.
Trái lại thì Vũ Vạn Lý tuy rằng mạnh, nhưng không khó giết như Thần tộc.
Trong lòng Cửu Thủy Thái tử đã có dự tính, người thì phải giết rồi, cho dù mình có thành kiến rất lớn với Ngao Xuân, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải làm, giết một tên Vũ Vạn Lý là có thể đối phó cho qua được rồi, còn lại thì cứ thành thật đi quan sát thi hài của Thượng cổ chân long, để hoàn thành được chứng đạo tích luỹ cuối cùng.
Cửu Thủy Thái tử đã có quyết định ở trong lòng, hắn giơ tay đẩy cửa đá ra.
Cửa đá từ từ mở ra, khe hở nhỏ hẹp không ngừng mở rộng, Cửu Thủy Thái tử mới bước chân ra nửa bước, người còn chưa ra khỏi thạch thất, đã đối diện với một người có gương mặt tái nhợt, kẻ nọ xuất hiện trong tầm mắt của Cửu Thuỷ Thái tử.
Cửu Thuỷ Thái tử theo bản năng lùi về sau, sau đó mỉm cười nói: “Thì ra là Đậu hiền đệ, vẫn chưa uống sao?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy ta cùng đi đi.”
Giọng nói nặng nề vang lên: “Được thôi, vừa hay tiễn Cửu Thuỷ đại ca lên đường.”
Thức dậy.
Đậu Trường Sinh bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Chậm rãi nhấc miếng vải Ngư Tràng Kiếm Bố đang trùm trên người lên, Đậu Trường Sinh bắt đầu truyền pháp lực không ngừng, nhìn thấy Ngư Tràng Kiếm Bố từ từ co lại, cuối cùng hóa thành mảnh vải nhỏ, sau đó quấn lên tay hắn từng chút một.
Cùng lúc đó, Đậu Trường Sinh nhớ lại những gì còn sót lại sau giấc mơ, hầu hết những thứ xuất hiện trong giấc mơ đều bị quên lãng, những ký ức còn sót lại cũng không liền mạch với nhau. Loại cảm giác không gì không làm được vẫn còn tràn ngập trong lòng của Đậu Trường Sinh.