Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 175 - Chương 175. Nhân Tộc Chúng Ta Sợ Gì Chết Chứ? (3)

Chương 175. Nhân tộc chúng ta sợ gì chết chứ? (3) Chương 175. Nhân tộc chúng ta sợ gì chết chứ? (3)

Chương 175: Nhân tộc chúng ta sợ gì chết chứ? (3)

Vương châu mục nhìn thấy một màn này , sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi, bởi vì cảm nhận được sát ý của Đậu Trường Sinh, đôi mắt kia để lộ ra ác ý, quả thực không thèm che dấu nữa.

Hắn bước ra một bước, môi hơi mấp máy, giọng nói kéo dài âm thanh vang lên bên tai Đậu Trường Sinh: “Đậu đại nhân không thể.”

“Thập thái tử Long tộc không thể giết.”

“Cho dù thực lực tộc Hắc Long tổn thất nặng nề sau cuộc chiến Tam Tiên Đảo, nhưng vẫn là trụ cột của Long Đình, nếu không thì vị thiếu tộc trưởng Hắc Long tộc này cũng sẽ không trở thành Thập thái tử của Long Đình.”

“Bây giờ Đậu đại nhân đã kiếm đủ danh vọng, nếu vẫn không đủ thì lão phu có thể hi sinh để thành toàn cho Đậu đại nhân.”

“Đậu đại nhân có yêu cầu gì, xin cứ việc nói ra.”

“Còn cầu xin Đậu đại nhân vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn chút.”

“Không nên vọng động.”

Lý Xương Văn vẫn luôn im lặng, giống như tâm ý tương thông đột nhiên cười lạnh, hắn nhìn về phía Vương châu mục sau đó lại nhìn về phía Đậu Trường Sinh nói: “Vị Vương châu mục này nhất định khuyên ngươi vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn.”

“Cầu xin Đậu đại nhân vì thiên hạ hãy nhịn một lần này đi.”

“Dù sao người ta cũng là Thập thái tử của Long Đình, là dị tộc, chẳng qua người xảy ra chuyện chỉ là Vinh quốc công chúa, chỉ là một người của Nhân tộc mà thôi.”

“Kiểu người Nhân tộc như thế này, Đại Chu muốn có thể sắc phong hàng trăm hàng ngàn người nhưng Thập thái tử Long tộc lại chỉ có một vị như vậy.”

“Chết rồi sẽ không còn có người khác.”

Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía Lý Xương Văn, mặt không có biểu cảm gì nói: “Không cần khích tướng, ta là sẽ không buông tha Thập thái tử Long tộc.”

“Ta chỉ tin vào một câu nói, hôm nay lui, có thể là do Thập thái tử Long tộc mở ra tiền lệ.”

“Như vậy ngày mai sẽ lại lui thêm một bước nữa, vì Cửu thái tử lại mở ra một vết rách, tương lai Bát thái tử, Thất thái tử, từng bước một lui lại, chẳng phải đây không phải là hậu duệ anh hùng chết mà là Nhân tộc muốn vong.”

Thập thái tử Long tộc khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh cười lạnh nói:

“Ngươi dám mạo hiểm giết ta khai chiến Long Đình và Nhân tộc.”

“Có gan mạo hiểm giết ta sẽ bị Đại Tông Sư, Vô Thượng Tông Sư giết chết.”

“Lần này ta đến đây, có cường giả trong tộc bảo vệ, chỉ là do vào trong Lữ Thành cho nên mới tạm thời không vào thành, bây giờ đang ở ngoại thành.”

“Ngươi giết ta, cường giả trong tộc chắc chắn sẽ giết ngươi.”

“Như thế nào?”

“Thay đổi sắc mặt, sợ rồi.”

“Hạng người mua danh chuộc tiếng.”

“Nếu là sợ, thì thả ta ra.”

“Ta cũng biết bây giờ ngươi cũng cưỡi lên lưng hổ khó xuống, ta có thể cho ngươi một chiếc thang để xuống đài, ta còn có tùy tùng cũng xuất thân là Hắc Long tộc, cũng ở ngoại thành, nếu có thể vàng thau lẫn lộn, coi hắn là ta thì ngươi vẫn có thể có cái để bàn giao với dân chúng.”

Sắc mặt Đậu Trường Sinh thay đổi, không phải hắn sợ mà là cảm giác còn có chuyện tốt đến mức này.

Đẳng cấp của Vương châu mục này có chút cao, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì rất có thể sẽ không lộ ra phong thái tuyệt thế của bản thân mình, lúc này nghe thấy lời nói của Thập thái tử Long tộc.

Đậu Trường Sinh biết rõ độ nóng đã đủ, ngang nhiên rút đao ra, bước ra một bước vung cao Băng Phách Đao trong tay lên, lớn tiếng gào thét: “Khổng viết xả thân, Mạnh viết thủ nghĩa, Nhân tộc chúng ra sợ gì chết chứ?”

“Quốc triều nuôi binh lính hai trăm năm, xả thân lấy nghĩa ngay trong hôm nay.”

Đêm nay chết, chính là huyết mạch Thần Ma, là thân tự do.

Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lội!

Lời nói vừa dứt.

Đậu Trường Sinh đã giơ cao Băng Phách Đao lên.

Băng Phách Đao ở dưới ánh mặt trời, thân đao óng ánh phản xạ ánh sáng mặt trời giống như ngọc lưu ly trong suốt tinh khiết, trắng như tuyết mỏng như cánh ve, một đao chém từ trên xuống dưới.

Vô thanh vô tức, trong nháy mắt rơi xuống.

Ánh mắt của từng võ giả sáng ngời, đôi mắt cũng không dám nháy một chút nào, toàn bộ đều nhìn chằm chằm một màn này.

Nhưng thật ra có không ít dân chúng, đôi mắt nhìn thấy như thế lại theo bản năng khép kín mắt lại, không dám nhìn một màn máu tanh này.

Vương châu mục bước về phía trước một bước.

Trời đất giống như yên lặng, động tác của Đậu Trường Sinh bắt đầu chậm lại, liền mạch lưu loát, một đao nhanh như sao băng rơi xuống, động tác giống như là quay chậm, lưỡi Băng Phách Đao bắt đầu từng li từng tí rơi xuống.

Đây cũng không phải là thế giới yên lặng, mà là Đậu Trường Sinh chậm.

Giống như trời cao sụp đổ đè lên trên bả vai, mặt đất hoá thành vũng bùn cuốn lấy hai chân của Đậu Trường Sinh.

Trời đất đang chán ghét, đang bài xích Đậu Trường Sinh.

Một ý chí kia giống như thiên địa không ngừng giam cầm Đậu Trường Sinh.

Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn về phía Vương châu mục, bên trong ánh mắt hiện ra một tia sáng, vị này là một Thượng tam phẩm Tông Sư.

Bình Luận (0)
Comment