Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1766 - Chương 1766. Phượng Khinh Ngữ Thăng Cấp Làm Tai Tinh. 4

Chương 1766. Phượng Khinh Ngữ thăng cấp làm tai tinh. 4 Chương 1766. Phượng Khinh Ngữ thăng cấp làm tai tinh. 4

Dù sao linh tính của Long Môn cũng không thuần khiết, là chín rồng một người, chính bản thân hắn coi như là đạt được Long Môn tán thành, nhưng cũng chỉ là một bộ phận linh tính kia của Nhân tộc, đại bộ phận còn lại là linh tính của Long tộc sẽ bài xích hắn.

Cho nên Ngao Xuân có uy hiếp quá lớn.

Loại bỏ kẻ có uy hiếp lớn nhất là phương pháp tốt nhất, cho nên là cần phải giết chết Ngao Xuân.

Đậu Trường Sinh cũng không thể xác định chắc chắn, chuyện này đến cùng có phải là do Nhân tộc làm hay không, tuy nhiên hắn cũng rất hy vọng Ngao Xuân còn sống, chờ mong đến biểu hiện của Ngao Xuân ở Long Môn, nhưng hắn cũng sẽ không đi can thiệp, hết thảy mọi chuyện đều tùy duyên.

Cho dù là Ngao Xuân sống sót thì đến Long Môn cũng phải chết.

Sau khi Đậu Trường Sinh đi về hướng ngược lại, cũng chính là phương hướng mà Phượng Khinh Ngữ bọn họ đang đứng, đợi đến khi Đậu Trường Sinh đứng vững vàng, Phượng Khinh Ngữ bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước, chủ động cách xa Đậu Trường Sinh.

Đậu Trường Sinh quá tà tính, đi đến nơi nào nơi đó sẽ gặp chuyện không may.

Lúc này mới chỉ ăn một bữa cơm, Cửu Thủy đã chết rồi, vốn cho rằng chỉ cần điều tra vụ án, cuối cùng xác định hung thủ một chút, còn phần trừng phạt hung thủ, cái này khẳng định là sẽ không có người làm.

Cho dù là Dương Huyền Cơ cũng sẽ không chủ trì công đạo, chuyện lần này không có khổ chủ gì là người vô tội cả, bởi vì toàn bộ đều không phải là đồ tốt, Cửu Thủy cũng là có tâm muốn hại người, bằng không thì hắn cũng sẽ không chết.

Nhưng tuyệt đối không có nghĩ đến, cuối cùng sẽ được nhìn thấy một màn bùng nổ đến như vậy.

Đại chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu ra tay với Ngao Xuân, một vị Thần Ma lại chủ động hạ thủ với Ngao Xuân, sự tình lần này thật sự sẽ bị làm cho lớn chuyện.

Mặc dù chỉ là một phân thân của Thần Ma, thế nhưng cũng đã đại biểu cho đại chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu, Độ Thế Kim Kiều có thể ngăn chặn lực lượng Thần Ma xuất hiện, cũng sẽ không chủ động đi áp chế ý chí Thần Ma, làm cho trí tuệ của Thần Ma bị hạ thấp.

Ngày hôm nay, qua thật sự là kích thích.

Loại tai họa như thế này nhất định phải trốn xa xa.

Phượng Khinh Ngữ lùi về sau, hàng động ấy cũng không làm cho Đậu Trường Sinh chú ý, bởi vì Đậu Trường Sinh đang mải quan sát trận chiến đấu.

Nhưng Vũ Vạn Lý lại nhìn thấy động tác lùi về phía sau của Phượng Khinh Ngữ, mắt thấy khoảng cách của Phượng Khinh Ngữ đang cách mình càng ngày càng gần, trái tim của Vũ Vạn Lý cũng nhấc lên tới, Phượng Khinh Ngữ này thật sự là một cái tai họa, từ sau khi nàng và Đậu Trường Sinh xuất hiện ở đây đã phát sinh rất nhiều chuyện như vậy.

Hiện tại có cả Thần Ma cũng bị cuốn vào, Vũ Vạn Lý sợ.

Hắn cố tình tránh né, nhưng hắn cũng có lòng tự tôn, dù sao chính hắn cũng là một thiên kiêu của Vũ tộc, một thân thực lực ngạo thị thiên hạ.

Khoảng cách chứng đạo cũng không xa, chỉ cần thành công, chính hắn cũng là một vị Thần Ma cao cao tại thượng.

Nếu chủ động tránh đi, thì chẳng phải là sợ Phượng Khinh Ngữ tiểu cô nương này sao.

Nội tâm sợ, sẽ không có người biết được, sợ cũng chỉ là sợ, mấu chốt quan trọng ở đây chính là bị truyền đi ra ngoài, điều này sẽ quyết định thiên hạ sẽ đối xử với mình như thế nào.

Mặc dù Vũ Vạn Lý bình thường cũng không có nói nhiều lắm, nhưng hắn vẫn là cần phải có thể diện, vẫn là muốn mặt mũi.

Nội tâm của Vũ Vạn Lý không ngừng giãy dụa, cuối cùng dưới sự uy hiếp của cái chết, những thứ khác đều có thể vứt bỏ, Vũ Vạn Lý chủ động đi đến phía của Thần Hỏa, đồng thời bình thản lên tiếng: "Thời cuộc khó khăn, không bằng Vũ tộc chúng ta và Thần tộc kết liên minh.”

"Liên thủ đối địch, nếu có thể đi đến cuối cùng, chúng ta lại quyết định đối đầu một trận chiến.”

Phượng Khinh Ngữ vội vàng chủ động đi tới nói: " Được.”

"Phượng Hoàng tộc ta nguyện ý cùng Vũ tộc kết minh.”

Thần Hỏa ở một bên quả quyết cự tuyệt từ chối: "Việc tranh đoạt Long Môn đều dựa vào bản lĩnh, làm sao có thể đi đường tắt?”

"Ta vốn cho rằng ngươi đường đường là thiên kiêu của Vũ tộc, ngạo thị thiên hạ, tự tin vô địch, vậy mà có thể nói ra loại lời nói như thế này.”

"Vũ Vạn Lý, ngươi thật sự quá làm cho người ta thất vọng.”

Thần Hỏa cất bước đi, trực tiếp cách xa Vũ Vạn Lý, tự mình tìm kiếm một nơi không người, hẻo lánh mà đứng, đồng thời cũng đứng ở đằng sau cùng mọi người, đây là rời đi Thượng Cổ Thiên Cung thông đạo.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Phượng Khinh Ngữ bên cạnh Vũ Vạn Lý, ánh mắt không khỏi co rút lại, chỉ một lúc bất chợt liền khôi phục bình thường.

Vũ Vạn Lý nhìn Thần Hỏa rời đi, trong lòng thầm mắng một câu, còn nói nhảm cái gì, hắn còn không phải cũng là sợ hãi sao, Vũ Vạn Lý trong lòng dễ chịu đi không ít, Thần Hỏa cũng sợ, chứng minh rằng chính bản thân hắn xuất hiện loại tâm tình này cũng không sai, là chuyện nhân chi thường tình.

Bình Luận (0)
Comment