Bây giờ Đậu Trường Sinh cũng nhìn ra được một chuyện, đại chưởng quỹ Túy Tiên Lâu có lòng cố ý muốn dụ dỗ bọn hắn khơi gợi lên những tâm tư muốn động thủ, sau khi kế hoạch này không thành công mà thất bại, đại chưởng quỹ Túy Tiên Lâu cũng sẽ không ngại ngang nhiên động thủ, mục đích cũng không phải vì để giết Ngao Xuân mà mục đích chân chính kia của hắn chính là kích phát Ngao Xuân để hắn lộ ra con át chủ bài bị hắn che dấu đi.
Đúng vậy.
Ngao Xuân là Thượng Cổ Chân Long Bất Diệt Nguyên Linh, chuyện này cũng không phải là một bí mật.
Đậu Trường Sinh đã xác nhận thông tin chi tiết của Ngao Xuân thông qua danh sách hảo hữu, nhưng điều này không có nghĩa là những người khác không thể tìm ra, tin tưởng rằng bọn họ đều sớm đã có sự hoài nghi như thế này, lần này chính là một lần thăm dò hiểu rõ Ngao Xuân.
Phương diện này không nên hoài nghi.
Thần Ma phản ứng thật sự là quá chậm.
Tới nay đại chưởng quỹ Túy Tiên Lâu đều không có xảy ra việc gì, vẫn cứ tiêu dao tự tại như cũ, đây chính là vấn đề hiện nay.
Lần này có rất nhiều vấn đề, những toan tính đằng sau cũng trùng trùng điệp điệp.
Đây chỉ là bề nổi, càng thâm nhập sâu hơn ai biết được điều gì đang diễn ra.
Thượng Cổ Thiên Cung bắt đầu sụp đổ, ầm ầm đột nhiên phân tán ra tứ phía, từng tia từng sợi tiên khí không ngừng tràn ngập trong nháy mắt biến mất, một bóng dáng bay lên trời, quần áo phần lớn bị nghiền nát, giống như vải quấn quanh ở trên người, thần thái cho dù có chật vật nhưng Ngao Xuân căn bản không có bị tổn thương bao nhiêu.
Da thịt bị lộ ở bên ngoài kia không thấy nổi một vết thương nào.
Thật bất ngờ, bởi vì dẫn đầu xuất hiện lại là Ngao Xuân chứ không phải là đại chưởng quỹ Túy Tiên Lâu.
Nhưng điều đó có thể lại hợp lý, bởi vì dù sao Ngao Xuân cũng là Thượng Cổ Chân Long Bất Diệt Nguyên Linh.
Ngao Xuân lại một lần nữa xuất hiện, trong đôi mắt một màu thuần sắc vàng kia hoàn toàn hóa thành một đôi kim đồng lại để lộ ra một tia hàn ý, lạnh lẽo, hơn nữa phảng phất như là song ảnh, hết vòng này đến vòng khác, giống như là mắt kép, cho người ta một cảm giác như là thần thánh.
Mặc dù người đó vẫn là cùng một người, tướng mạo cũng không có bất luận cái gì biến hóa, nhưng Ngao Xuân lại khiến cho Đậu Trường Sinh nảy sinh một cảm giác như hắn ta đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giờ khắc này Ngao Xuân không còn là Ngao Xuân, mà là Thượng Cổ Chân Long Ngao Liệt.
Ngao Liệt duỗi cánh tay ra, năm ngón tay hóa thành long trảo, từ trên không chậm rãi đè xuống, móng vuốt khổng lồ cực lớn giống như đồng ruộng lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống, triệt để bao trùm nguyên cả khu vực Thượng Cổ Thiên Cung.
Hết cái này đến cái khác, từng luồng khí cơ bắt đầu trước sau không ngừng giăng khắp nơi, long trảo hung ác rơi xuống, từng tiếng vang ầm ầm nổ mạnh truyền ra.
Mặt đất rung chuyển chấn động, thiên địa nổ vang.
Đậu Trường Sinh trong nháy mắt liền xoay người rời đi, căn bản không có bất cứ chút do dự nào.
Nhưng trong khoảnh khắc nháy mắt mà Đậu Trường Sinh quay người đi, hắn cũng đã phát hiện, đông đảo thiên kiêu vốn tồn tại trước kia, bây giờ đều đã biến mất, đến cả một bóng người cũng không còn, không biết bọn họ đã biến mất từ khi nào.
Một ánh mắt sắc bén từ xa đã khóa chặt Đậu Trường Sinh.
Ngao Liệt cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không làm ra động tác gì khác, cuối cùng dời tầm mắt nhìn về phía dưới Thượng Cổ Thiên Cung, nhìn thấy phía dưới yên tĩnh, Ngao Liệt thấp giọng giễu cợt: "Tên nhãi thật ngây thơ."
"Ngươi thực sự cho rằng bản quân có thể ở trong Long tộc tiêu dao tự tại, là do bản quân giấu diếm được Long tộc sao?”
"Sai.”
"Bọn hắn sớm đã biết rõ.”
"Nhưng bọn hắn cần lực lượng của bản quân.”
"Cũng cần lực lượng Long Môn, lúc này mới có bản quân trở về.”
Ánh mắt của Ngao Liệt nhìn chăm chú lên phương hướng mọi người rời đi, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc, bây giờ cho dù là chưa đến thời cơ để hoàn thành trở về, cũng không phải ở trong Long Môn, ngược lại là có một chút ảnh hưởng đối với đại cục, nhưng đã đến một bước này thì Long tộc tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.
Bọn hắn phải trả một cái giá lớn, đó là việc bọn hắn nên gánh chịu.
Nếu tương lai lại đẩy mọi chuyện đến chỗ của hắn, để cho hắn phải gánh chịu.
Long tộc này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
Ngao Liệt cười khẩy.
Có Long Môn trong tay thì có chỗ nào trong thiên hạ là không đi được.
Độ Thế Kim Kiều.
Ánh sáng vàng kim tinh khiết hư ảo, giống như những giọt mưa, không ngừng vẩy xuống đất trời, chậm rãi thẩm thấu trong không gian, cuối cùng dần dần biến mất.
Tự Vô Mệnh nửa nằm trên kim kiều, một đôi chân thô to không ngừng đung đưa, giống như đang nhảy dây.
Đột nhiên, ánh mắt co rụt lại.
Nhìn về hướng Đông Hải xa xa, một tay vô ý thức ấn trên Độ Thế Kim Kiều.
Độ Thế Kim Kiều vốn đang di chuyển, mà hiện tại không có chút nhúc nhích nào, điều này khiến Tự Vô Mệnh vô thức nhìn về hướng Độ Thế Kim Kiều, chợt cười lạnh.