Chương 182: Hỏi tội Long Đình. (2)
"Nay có Trần tiền bối tới chủ trì công đạo, làm phiền Cao huynh nhiều rồi."
Phụt.
Miệng Cao Nguy đột nhiên hộc ra một búng máu tươi, máu dính lên vạt áo, hắn duỗi tay lau máu dính trên miệng, bàn tay cũng dính máu theo, toàn thân Cao Nguy run lẩy bẩy, chật vật lên tiếng: "Trợ giúp Đậu anh hùng là nghĩa vụ tại hạ phải dốc hết mình."
"Cùng là Nhân tộc với nhau."
"Không cần cảm tạ."
"Cao huynh, thương thế của huynh chưa khỏi hẳn, huynh đừng nên cố sức thì hơn, quan trọng nhất là về trước chữa thương, bằng không tổn hại căn cơ thì chẳng biết làm sao cho phải."
Ngay khi lời của Cao Nguy vừa nói xong, Hạ Hầu Du, người mặc trường sam màu xanh lá đã đi đến bên cạnh Cao Nguy, vươn tay đỡ lấy Cao Nguy sắp bị té ngã, tỏ vẻ xin lỗi với Đậu Trường Sinh.
Lại lần nữa lên tiếng phân bua: "Cũng không phải là không muốn trợ giúp Đậu anh hùng, mà là vết thương cũ của Cao huynh tái phát, ta không thể không mang Cao huynh đi chữa thương."
Sau khi Hạ Hầu Du nói xong đã đỡ Cao Nguy trực tiếp rời đi, chân hắn không dài chân ngắn nhưng bước chân di chuyển lại rất nhanh, thời gian chưa đến một nhịp thở mà hắn đã biến mất trong tầm mắt của Đậu Trường Sinh rồi.
Trì hoãn một lúc như vậy, nhóm anh kiệt bàn luận sôi nổi đã biến mất, không còn một ai ở lại.
Đậu Trường Sinh vung tay lên với Tiền Tiểu Cửu, nói: "Các vị anh hùng đều đã mệt mỏi, dẫn bọn họ đi chiêu đãi rượu với đồ ăn ngon, ta muốn ở đây trao đổi đại sự với Trần tiền bối."
Nghe được Đậu Trường Sinh nói thế, những người còn lại vô cùng cảm kích, hơi chút ngượng nghịu, cũng chứng tỏ bọn họ cực kỳ có thành ý, có một bầu nhiệt huyết anh kiệt Nhân tộc, chỉ là không muốn tiếp xúc với Trần Diệt Chu mang hoạ sát thân đến cho gia tộc.
Trần Diệt Chu giống như một tấm gương, phản chiếu toàn bộ bản tính của những anh kiệt này.
Là đỏ hay đen, vừa nhìn đã biết.
Nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt Đậu Trường Sinh lại nhìn về phía Trần Diệt Chu, người từ đầu đến cuối lấy hình tượng anh hùng, đứng đó không nói một lời.
Dù không muốn nhìn thấy đối phương, cũng không muốn tiếp xúc với hắn.
Nhưng vào lúc này, không thể trốn đi đâu được, tránh cũng không thể tránh.
Đối phương là vì mình mà tới.
Là thuận nước đẩy thuyền, hay là đã có dự mưu từ lâu?
Đậu Trường Sinh không biết được chân tướng.
Nhưng biết cơ hội gặp được Trần Diệt Chu như vậy chính là ngàn năm một thuở, sao có thể buông tha dễ dàng.
Trần Diệt Chu đại thiên mệnh đã là chuyện thế nhân đều biết, mà lúc này hắn đi xung đột với Long Đình, nếu thật sự bạo phát thì cũng là một chuyện tốt đối với Trần Diệt Chu.
Nhất là lần xung đột này hoàn toàn do Long tộc khơi mào, là Thập Thái Tử của Long tộc vì muốn báo thù cho phụ thân đã chủ động đến Nhân tộc gây sự, sau đó bị mình phát hiện, thuận thế chém chết Thập Thái Tử của Long tộc, chuyện này nhìn thế nào cũng đâu có liên quan gì tới Trần Diệt Chu?
Trần Diệt Chu chỉ thuận thế mà làm, không phải cố ý châm ngòi, hắn hoàn toàn chiếm giữ đạo nghĩa, không sợ những kẻ mạnh khác trong tộc lên tiếng chỉ trích.
Điều này không phù hợp với mục đích của Đậu Trường Sinh.
Tuy Đậu Trường Sinh thật sự muốn giết Thập Thái Tử của Long tộc, nhưng hắn không bao giờ muốn khơi mào huyết chiến giữa Long Đình và Đại Chu.
Nếu trong lúc đại chiến, Trần Diệt Chu lại gây ra sóng gió gì làm hậu viện của Đại Chu bất ổn, thế thì Đậu Trường Sinh sẽ thành tội nhân thiên cổ.
Đậu Trường Sinh từ từ lê bước, không tình nguyện đi tới, mọi hành động đều bị Trần Diệt Chu nhìn thấy, hắn chăm chú nhìn vào Đậu Trường Sinh giờ đây với vẻ mặt thấp thỏm, âm tình bất định.
Trần Diệt Chu bình thản nói: "Đậu anh hùng đừng lo lắng, thế nhân hiểu lầm lão đạo quá sâu."
"Cho rằng lão đạo chỉ sợ thiên hạ không loạn, ấn tượng cố hữu như vậy thật sự quá vớ vẩn."
"Lần này Đậu anh hùng giết Tiểu Long của Đông Hải, là vì hậu duệ của anh hùng, cũng là vì Nhân tộc."
"Lão đạo thân là Nhân tộc, há có thể lửa cháy đổ thêm dầu, làm ra chuyện có lỗi với Nhân tộc?"
"Lão đạo hiện thân tại đây chỉ muốn nói cho Đậu anh hùng, dẫu rằng thanh danh của lão đạo không tốt nhưng vẫn là người của Nhân tộc, vì đại nghĩa của Nhân tộc, sợ gì máu chảy đầu rơi."
"Không thể để anh hùng đã đổ máu còn phải rơi lệ."
Ủa khoan, sao câu này nghe hơi quen tai.
Lòng thấp thỏm của Đậu Trường Sinh giờ đây đã dịu đi rất nhiều, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Trần Diệt Chu dời ánh mắt nhìn bốn phía quanh pháp trường, nhìn gương mặt kích động của từng người bên dưới, trầm giọng lên tiếng: "Nhân tộc ta là bá chủ của đất trời."
"Một tên tiểu long cỏn con của Đông Hải lại dám cả gan khiêu khích Nhân tộc của chúng ta, thậm chí còn có gan giết chết hậu duệ của anh hùng."
"Đây là sự khiêu khích đối với Nhân tộc của chúng ta."