Một con Chân Long dài khoảng ngàn trượng đang gào thét xông tới.
Cả người Chân Long hiện ra từng luồng từng luồng sáng, không ngừng quấn quanh cơ thể, vảy rồng đỏ rực lấp lóe lên.
Xích Long gào thét bay đến, tan biến giữa đất trời, làm một vùng trời sáng rực lên, dần dần trở nên tối xuống, nhưng một giây sau ánh sáng lại hiện lên, lại trở nên sáng sủa.
Một con Xích Long ngàn trượng lại gào thét bay lên.
Một lần, hai lần, ba lần.
Mãi đến lần thứ chín.
Xích Long vốn đang tiếp tục gào thét xông lên, cũng thoáng ngừng lại.
Cơ thể Chân Long ngàn trượng bắt đầu uốn quanh giống như mãng xà, Xích Long đứng sững giữa trời, trong đôi mắt rồng cực lớn màu đỏ đã hiện ra vẻ tức giận.
Đông Hải đã xảy ra chuyện, hắn nhận được tin tức thì lập tức chạy xuống trần thế.
Bởi vì vội vàng lên đường nên hắn đã có chút lơ là, mãi đến lần thứ chín, khi Xích Long xuất hiện hắn mới phát hiện ra, thời gian ở khu vực này không đúng.
Tốc độ thời gian trôi đi đã bị bóp méo, hiện tại và quá khứ, còn có tương lai không nằm trên cùng một dòng thời gian song song, mà là bị người ta nối liền với nhau.
Từ hiện tại đến tương lai, lại từ tương lai quay về quá khứ, lại từ quá khứ nối liền tới hiện tại, tạo thành một vòng tuần hoàn thời gian.
Đây chính là Thời Quang Chi Đạo, trong thiên hạ, rất ít kẻ có lực lượng to lớn như thế này.
Mà cường giả có thể bóp méo dòng thời gian, vậy thì lại càng quý hiếm hơn, chỉ có Yến Thần Đế của Nhân tộc, Chúc Long của tộc mình, còn có Ế Minh của Yêu tộc.
Tuyệt đối không thể nào là Yến Thần Đế, bởi vì cùng nhau đại chiến, muốn đối đầu với Chúc Long, nhất định phải là Yến Thần Đế mới được.
Con đường thời gian quá đặc biệt.
“Ế Minh!”
Tiếng nói của Xích Long chấn động khắp nơi: “Yêu tộc định ủng hộ Nhân tộc sao?”
Ế Minh chậm rãi bước ra, tóc hắn xoã ngang vai, toàn thân bạch y, trên tóc buộc mười hai sợi dây vàng, rũ xuống giống như bím tóc, trên mỗi một sợi dây vàng đều có Thời Quang Chi Lực quấn quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy sinh mạng đang hoài thai, trái tim nhảy lên mạnh mẽ.
Trong lúc đi lại, dây vàng bắt đầu đong đưa nhẹ nhàng, Thời Quang Chi Lực bắt đầu toả ra, không ngừng cuồn cuộn gia tăng lực lượng của Ế Minh.
“Yêu tộc có ủng hộ Nhân tộc hay không, chuyện này ta không biết rõ.”
“Nhưng ta không thể không đến.”
Ế Minh giơ tay sờ lên dây vàng, thở dài nói: “Bọn họ sắp chào đời rồi, thực sự quá khó khăn, nhất định phải lấy được sự ủng hộ của Nhân tộc.”
Xích Long không vui nói: “Ngươi muốn được Nhân tộc ủng hộ, chẳng lẽ không cần sự ủng hộ của tộc ta?”
“Yến Thần Đế mặc dù tinh thông Thời Quang Chi Đạo, nhưng muốn nói tới kẻ mạnh trong đạo này, thì vẫn phải xem Chúc Long của tộc ta.”
Ế Minh gật đầu nói: “Vốn dĩ ta muốn đối xử bình đẳng với mọi người, cũng từng suy nghĩ tới Chúc Long.”
Hắn lại nói: “Nhưng điều kiện của Nhân tộc đưa ra quá hậu hĩnh.”
“Nhưng mà ngươi cũng có thể yên tâm, ta đến đây chỉ là để ngăn cản ngươi.”
“Chỉ cần ngươi thành thật, ta sẽ không giết ngươi, đắc tội tới Long tộc.”
Xích Long tức giận, lửa nóng quanh người hung hãn cuộn trào, bỗng nhiên đất trời hóa thành biển lửa.
Ánh mắt của Ế Minh u ám, cánh tay khẽ giơ lên, bàn tay trắng nõn bắt đầu khép lại, cuối cùng chỉ để lại một ngón tay, giống như chơi đùa, điểm một cái vào ngọn lửa đang lan tới, bình tĩnh nói: “Quay lại.”
Một giây sau.
Ngọn lửa bắt đầu co rút lại, trong nháy mắt đã lui về sau, lại hoà vào trong cơ thể của Xích Long.
Thời gian đảo ngược rồi.
Hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác mà kiểm soát ở trong một khu vực, những vị trí khác không có bất cứ ảnh hưởng nào.
“Một vị Tiên Thiên Thần Ma không dễ gì đảo nghịch thời gian, mà để cho ngươi không phát hiện, chuyện này lại càng khó hơn, cho nên ta đã cẩn thận chuẩn bị một trận, thời gian ở khu vực này đã bị ta kiểm soát.”
“Như Tiên Thiên Thần Ma vị cách quá cao, ta cũng không dễ nghịch chuyển, nhưng mấy ngọn lửa và đòn tấn công này, cũng không phải Tiên Thiên Thần Ma, cho dù có lực lượng Tiên Thiên, đó cũng là kém rất xa.”
Ế Minh duỗi tay sờ vào một sợi dây vàng khác, bình tĩnh tiếp tục nói: “Bọn họ vô cùng muốn chào đời, sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ ta.”
“Ngươi đừng khiến ta khó xử.”
……
Bất Dạ Chi Thành.
Ứng Long khôi ngô to tướng, cao lớn thô kệch, bây giờ đã say đến nằm lăn quay ra ra đất, trực tiếp nằm lăn lóc trên sàn nhà, bắt đầu ngáy khò khò ngủ say, tiếng ngáy giống như sấm sét, không ngừng vang lên từ trong phòng.
Ở vị trí cách đó không xa, Quảng Hàn Tiên Tử ngồi ngay ngắn cạnh bàn, bình tĩnh bưng một chung rượu, chậm rãi uống, tư thế ưu nhã giống như đang thưởng thức trà.
Tiếng nói của Kim Linh phu nhân vang lên trong đầu Quảng Hàn Tiên Tử: “Ra tay đi.”
Nghe lời thúc giục của Kim Linh phu nhân, Quảng Hàn Tiên Tử không khỏi trả lời: “Không được.”