Nếu không phải kẻ họ Đậu nào đó giết chết Ngao Xuân, khiến Long Đình mất đi Long Vương, thì làm gì có chuyện thiếu một người quản sự.
Đúng rồi, còn giết thêm Viêm Hỏa Long Quân, vậy là giết sạch những quản sự của Long Đình, mà những kẻ còn lại đều không làm được tích sự gì, lúc này chỉ biết không ai phục ai.
Nắm thật chặt Ngư Tràng Kiếm Bố, Đậu Trường Sinh chậm rãi bước về phía trước, không coi ai ra gì đi qua một đội giáp sĩ, bọn hắn hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, hoàn toàn xem như không thấy.
Với lực lực của Đậu Trường Sinh bây giờ, chỉ cần bắt đầu thôi thúc Ngư Tràng Kiếm Bố là có thể phát huy ra được hiệu quả vô cùng mạnh mẽ, trừ khi có bảo vật đặc biệt, nếu không thì đều không có tác dụng.
Đậu Trường Sinh đi vài bước, phát hiện Long Cung này rất kỳ lạ, bốn phía Long Cung nối thông với nhau, giống như mê cung vậy, hơn nữa cảnh sắc ở bốn phương cũng không khác nhau lắm, phần lớn đều là thủy tinh ngọc thạch, phối hợp với hào quang đủ màu sắc trông vô cùng chói mắt nguy nga, nhưng nếu nhìn nhiều thì cũng không còn cảm giác gì.
Chờ một chút.
Cái tên thập thò lén lút phía trước là ai thế?
Sao nhìn động tác quen thế nhỉ?
Đậu Trường Sinh thử hỏi: "Ám Vương?”
Sao cái giọng này quen thế nhỉ!
Ám Vương nhìn tòa thiên điện phía trước, đang lên kế hoạch xem nên làm sao để âm thầm lặng lẽ lẻn vào, sau đó cướp hết thiên điện, đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
Trong lòng giật thót.
Nhưng cảm giác hơi quen đó khiến trong lòng lập tức trầm xuống.
Mình hoàn toàn không tới chủ điện mà chỉ đến thiên điện, là vì chỉ định trộm một chút đầu thừa đuôi thẹo, thằng nhãi ma quỷ kia ăn thịt, còn mình cũng húp được tí canh, nhưng xui rủi kiểu gì mà lại chạm mặt đối phương tại cùng một chỗ.
Ám Vương hơi dời mắt, chỉ thấy cách đó không xa có bóng người mờ mờ ảo ảo, đang đứng cách khoảng mười bước nhìn mình.
Chắc chắn hồi nãy chỗ đó không có người, mà bây giờ có người, điều này chứng minh năng lực ẩn núp của thằng nhãi ma quỷ kia lại tăng lên rồi, đương nhiên cũng do thực lực của hóa thân này còn chưa đủ, nếu là chân thân ở đây thì chắc chắn có thể thấy được.
Ám Vương chậm rãi giơ tay chào Đậu Trường Sinh, trong lòng nói xấu một câu nhưng ngoài mặt chỉ có thể lộ ra nụ cười xán lạn, vẩy cá không ngừng đong đưa, cho dù trông không đẹp nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rực rỡ như ánh mắt trời.
"Không hổ là đồ đệ giỏi của vi sư.”
"Vi sư ngụy trang như vậy mà mới nhìn một cái đã nhận ra rồi.”
"Vi sư vui quá.”
"Vi sư rất mừng.”
"Tốt quá.”
Trong lòng Ám Vương chẳng có tí cảm xúc nào, không có cảm tưởng gì khi hóa thân bị nhận ra, bởi vì từ sau khi bắt đầu tách ra khỏi Thiên Ma Tông, một số võ học của Thiên Ma Tông, Ám Vương đã bắt đầu chủ động bỏ qua, bây giờ đang trong giai đoạn chuyển đổi căn cơ.
Thiên Ma Tông đúng là một cái hố to, làm sao có chuyện Ám Vương tiếp tục có liên quan tới Thiên Ma Tông, xuất hiện tình huống còn lưu luyến được chứ.
Phong cách làm việc sẽ không thay đổi, nhưng có thể thay đổi võ học tu luyện chính, cũng có vật thay thế cho phương diện này rồi.
Đây cũng là phần thưởng của Ám Vương khi đến Thương tộc, làm một gã Thần Ma, Ám Vương cũng có quyền để từ chối, nhưng Thiên Cơ lão nhân chơi xấu quá, hết cách rồi nên chỉ có thể đi.
Đậu Trường Sinh nhìn Thủy tộc mỏ nhọn trước mặt, mượn Thần Mục Thất Ngôn Chú để xem thử, chỉ có thể nhìn ra chút manh mối chứ không thể xác nhận hoàn toàn, nhưng bây giờ nhận được lời thừa nhận đối phương, cuối cùng Đậu Trường Sinh mới phát hiện khi đó thần tượng đã hào phóng đến mức nào.
Uy lực của Thần Mục Thất Ngôn Chú này, nương theo sự tăng trưởng thực lực của bản thân, sau khi đạt tới cấp Thần Ma, uy lực lại tăng cao lần nữa, ngày xưa ngụy trang của sư phụ không để lại dấu vết gì, nhưng bây giờ mắt mình có thể nhìn ra sơ hở rồi.
Bí thuật Thần Ma này, có vẻ như lai lịch không đơn giản, khả năng cao là còn phát triển được tiếp.
Hoặc là mượn con mắt thần thứ ba đặc biệt của Tam Mục tộc, mới có thể hoàn toàn phát huy ra hiệu quả.
Tam Mục tộc có thể phát triển mạnh mẽ từ Thượng Cổ Tiên đạo, cho thấy cũng có bản lĩnh thật, là khắc tinh của thuật biến hóa.
Đột nhiên Đậu Trường Sinh phát hiện, tròng mắt đúng là đồ tốt.
Xì!
Đậu Trường Sinh lập tức mắng thầm một câu.
Sao mà mình có thể biến thái giống như Cửu U lão tổ kia chứ.
Đậu Trường Sinh bước lên hai bước, đè thấp giọng truyền âm: "Sư phụ.”
"Có bản đồ Long Cung không?”
Bây giờ không có thời gian để nói chuyện phiếm, Đậu Trường Sinh đi thẳng vào vấn đề, nhắm thẳng vào điểm chính.
Ám Vương nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, cũng không giấu giếm, trực tiếp mở miệng nói: "Xem như ngươi hỏi đúng người rồi, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn không hiểu được, nhưng vi sư từng ở Long Cung, tận tụy hầu hạ nhị thái tử năm, sáu chục năm đấy.”