Đậu Trường Sinh liên tục xua tay chối từ: "Sư phụ nói thế sao được, ta nào phải người tham bảo vật của sư phụ, sư phụ đã vừa ý nơi đây, đương nhiên chỗ này là của sư phụ rồi.”
"Vừa rồi chỉ là cảm nghĩ bộc phát thôi, thật sự không phải đang giành đồ của sư phụ.”
Bây giờ cảm giác khó chịu trong lòng Ám Vương đã vơi đi, giọng điệu này, cách nói chuyện này, cái hơi hướng họ Đậu này, Ám Vương lắc đầu nói: "Nơi đây không phải nơi để nói chuyện, cứ vơ vét Quảng Dương Điện một lượt trước đã rồi nói.”
"Đồ đệ có cách nào không?”
"Có thể không làm phiền tới Long Đình, sau đó tiến vào Quảng Dương Điện?”
"Mặc dù thực lực của Long Đình không mạnh, không là gì so với đồ nhi, nhưng nếu có thể không bại lộ thì vẫn tốt hơn.”
"Long tộc là một trong thập đại chủng tộc, nội tình rất vững chắc, vị đang khống chế Tổ Long Điện nghênh chiến với Côn Bằng Hoàng chính là một vị Tiên Thiên Thần Ma thần bí, cường giả Tiên Thiên của Long tộc lại tăng thêm một vị, đã mười một vị rồi.”
"Đây chắc chắn không phải cực hạn của Long tộc, chúng ta đến để hốt tiền, chứ không phải để làm tấm chắn cho Thương tộc và Côn Bằng tộc.”
"Mấy chỗ tốt kia, chắc chắn phải đi vòng qua.”
Ám Vương sợ Đậu Trường Sinh có ý định đó nên liên tục giải thích: "Những chỗ đó toàn là trọng địa của Long tộc, là nơi được canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta có đi cũng không công phá được, không bằng chọn chỗ nào đó kém một chút, chỉ cần chúng ta đi nhiều một chút thì chắc chắn thu hoạch sẽ không ít đâu.”
Đậu Trường Sinh gật đầu nói: "Ta hiểu, mặc dù lần này Long tộc sẽ tổn thất không nhỏ, nhưng chắc chắn không tổn thất nòng cốt, chỉ bị thương nguyên khí thôi, chỉ cần các tộc không tiếp tục tăng cường sức tấn công với Long tộc, vậy thì không thể nào làm rung chuyển căn cơ của Long tộc được.”
"Ta sẽ dừng tay đúng lúc.”
Lúc Đậu Trường Sinh nói chuyện đã lấy Long Môn ra, giống như giấy dán tường vậy, trực tiếp dán lên trên cổng lớn của Quảng Dương Điện.
Long Môn bắt đầu không ngừng tràn ra luồng sáng mờ ảo, bắt đầu ăn mòn cổng lớn của Quảng Dương Điện, dần dần có một cảnh cửa hư ảo xuất hiện trước mặt.
Muốn phá bỏ Thần Ma đại trận, Đậu Trường Sinh phải mượn máu của Viêm Hỏa Long Quân, còn cổng lớn của Quảng Dương Điện này không cần rườm rà như vậy, lấy sức của Thần Binh cũng dễ dàng phá được, hơn nữa còn không làm Quảng Dương Điện trận pháp phản ứng.
Thần Binh hệ Không Gian này mạnh mẽ, mặc dù không phải Thần Binh dùng để chiến đấu nhưng khả năng phụ trợ lại vô cùng mạnh.
Ám Vương nhìn cánh cửa hư ảo trước mặt, có thể nhìn thấy tình hình bên trong Quảng Dương Điện qua sự mờ ảo đó, không khỏi lộ ra vẻ ước ao, Long Môn này dùng tiện thật, chỉ cần có nó thì đi đâu trong thiên hạ mà chẳng được.
Ám Vương tiến lên một bước, đi theo Đậu Trường Sinh vào trong Quảng Dương Điện, đồng thời cũng cân nhắc một chuyện.
Vị đồ đệ này nhà mình, mạnh nhất không phải là tâm kế và mưu trí, mà là bản lĩnh lừa gạt Thần Binh, đầu tiên là lừa được Trạm Lư Kiếm, lần sau còn hơn lần trước lừa được Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bây giờ lấy được Long Môn, Ám Vương đã không thấy bất ngờ gì nữa.
So với hai món trước thì cấp bậc của Long Môn thấp không ít.
Muốn Đậu Trường Sinh dạy cho mình bản lĩnh này thì chắc chắn Đậu Trường Sinh sẽ không chịu, nhưng không dạy cũng được thôi, bây giờ trong tay mình còn chưa có món Thần Binh nào, mình cứ chọn một món Thần Binh phù hợp trong vạn tộc trước đã.
Có thể phối hợp với mình, phù hợp với năng lực của mình, sau đó để Đậu Trường Sinh ra tay, lừa món Thần Binh này về, đến lúc đó lại đưa cho mình, à không, là mua lại.
Làm như thế thì sau đó phải tốn rất nhiều thời gian để thuần hóa linh tính, lại lưu lại Nguyên Linh Lạc Ấn của mình, hoàn thành việc khôi phục Thần Binh, mỗi một quá trình trong đó đều rất khó khăn, từ đầu tới cuối không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng cái mà mình không thiếu nhất chính là thời gian, mình mới hơn hai trăm tuổi, đối với phàm phu tục tử mà nói thì đây đã là cuộc đời dài đằng đẵng rồi, thậm chí là võ giả Nhất phẩm cũng phải dần dần già đi, một chân đã bước vào quan tài, cách tử vong không bao xa, nhưng đối với Thần Ma thì đầy chỉ mới là bắt đầu, là lúc thanh xuân niên thiếu.
Trong lòng Ám Vương hớn hở, nụ cười xán lạn hơn ba phần, cũng không quan tâm đến bảo vật trong Quảng Dương Điện nữa.
Mẹ nó.
Vẫn thấy tiếc không bỏ được.
Cho dù Thần Binh khác có tốt, thì đó cũng là của người khác.
Trừ khi là một món Tiên Thiên Thần Binh, bằng không thì chế tạo Thần Binh thuộc về mình vẫn tốt hơn, cũng như Cửu U lão tổ đã bỏ qua Cửu U Đao, lý do là vì mặc dù Cửu U Đao tốt thật, nhưng nó lại không hợp với mình, chỉ cần có một chút ngăn cách thôi, đối với một gã Thần Ma mà nói thì điều này cũng tạo thành khuyết điểm to lớn vô hạn.