Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1862 - Chương 1862. Long Hậu, Ngươi Cũng Không Muốn Mình Bại Lộ

Chương 1862. Long Hậu, ngươi cũng không muốn mình bại lộ Chương 1862. Long Hậu, ngươi cũng không muốn mình bại lộ

Ám Vương không hổ danh là Ám Vương, cho dù mới đột phá Thần Ma không lâu, hắn đã giảng giải rất tỉ mỉ phương pháp tu hành, thậm chí còn sợ Đậu Trường Sinh nghe không hiểu, cho nên giải thích theo nhiều phương diện: "Thần Ma đã không còn giống người thường, có phân chia cảnh giới cố định, ví dụ như cái gì là tam phẩm pháp tướng, nhị phẩm Nội Thiên Địa vân vân."

"Phía sau Thần Ma bất luận đạo gì đều có thể tiếp tục đi tới. Thần Ma tinh thông Pháp Tướng, Pháp Tướng cũng có thể cùng Thần Ma so sánh, vượt qua Nội Thiên Địa, hai bên đã không còn phân biệt."

"Điều này hoàn toàn là xem đối phương nắm giữ đạo, cấp bậc phàm nhân đều có thể lựa chọn một cái tiếp tục luyện hóa cùng đề cao, trên cơ bản cửu đại đặc tính Thần Ma cũng có thể."

"Thần Ma là cấu đạo."

"Mỗi người trong số họ giỏi về những thứ khác nhau, cũng lĩnh ngộ đạo khác nhau, cũng đã sinh ra nhiều Thần Ma kỳ quái."

"Nói nghiêm túc, không bằng Đại Hạ bệ hạ đơn giản, sức chiến đấu của bọn họ là Thần Ma bình thường, so với những người thông thạo chiến đấu, bọn họ yếu hơn, nhưng lại thông thạo rất nhiều dị năng khác, nếu không cẩn thận thời điểm gặp nhau lần đầu sẽ rất có khả năng chịu nhiều thiệt thòi."

"Trước mắt vị Thần Ma này chính là cùng loại ví dụ, ngươi xem có bao nhiêu vị Thần Ma sẽ tấn thăng Thiên Địa Pháp Vực trở thành tiểu thế giới."

Động tác của Ám Vương rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn.

Ở trước Long Môn, trong cuồng phong gào thét, từng tia từng sợi ánh sáng không ngừng hiện lên, chặn đường trước Long Môn, không đến một hơi thở, đã hình thành bóng mờ, phác họa ra hình người.

Một nữ tử cao gầy đã xuất hiện trong mắt Ám Vương và Đậu Trường Sinh.

Quần áo của nàng ấy màu xanh đậm, đội vương miện cao và cổ áo màu đỏ, toàn thân nàng trang trọng và uy nghiêm.

Một đôi mắt đẹp hờ hững nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh và Ám Vương, khi nhìn thấy Ám Vương, hào quang trong mắt lập loè một chút, lạnh giọng nói: "Bản cung nhận ra ngươi."

"Ngươi là tiểu nhị bên cạnh nô tài."

“Không ngờ hóa ra lại là một kẻ ăn cây táo, rào cây sung.”

Lông mày Ám Vương nhíu lại, cười lạnh nói: "Nương nương nói sai rồi, ta vốn là Nhân tộc, sao lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung được chứ."

"Ngược lại là nương nương, sợ là có bí mật đi."

"Cho tới bây giờ ta không hề biết rằng, nương nương lại là một vị Thần Ma."

"Ngao Xuân đã chết kia có biết không?"

"Nếu biết còn tốt, nếu như không biết, chỉ sợ là phải chết không nhắm mắt."

Đôi mắt của Long Hậu lạnh như băng, màu xanh lục bảo giống như một đôi bảo thạch, từ từ phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến cho người ta có cảm giác không thể nhìn thẳng, lạnh giọng nói: "Miệng lưỡi sắc sảo."

Ám Vương ngắt lời Long Hậu, quát lớn: "Tiện tì cũng dám kiêu ngạo."

"Cũng không nhìn xem gia gia nhà ngươi ở cùng một chỗ với ai?"

"Đồ nhi lên, dạy dỗ lại con tiện tì này."

"Những bảo vật khác không đáng giá."

"Nếu Long tộc biết còn khá tốt, không biết thì là một đầu cá lớn."

" Thậm chí là cho dù Long tộc biết chuyện cũng không sao. Một vị Thân Ma lại uỷ thân gả cho một phàm nhân làm lão bà, nói ở trong đó không có mờ ám?"

"Ai sẽ tin?"

Sau khi Ám Vương phát hiện được người tới là ai, hắn rất hưng phấn, đây là sắp lập công.

Nếu như có thể nắm được Long Hậu, ép hỏi ra bí mật kia, không, thời gian quá ngắn, căn bản không làm được, nên đưa Long Hậu về Nhân tộc, giao cho những nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý. Với công lao như thế này, chẳng sợ công lao không phải hoàn toàn là của mình, nhưng được một phần canh là đủ rồi.

Dù không có bí ẩn thì cũng là một vị Thần Ma, đến lúc đó mình chế tạo Thần Binh, nguyên liệu chính không được, cho một ít nguyên liệu phụ, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Tiến độ Thần Binh là có thể được hoàn thành 1/10.

Đừng xem thường 1/10 không nhiều, đây đối với Ám Vương đã là tài phú vô cùng khổng lồ rồi, suy nghĩ chín lần nữa, là có thể chế tạo Thần Binh, điều này còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với một số con hàng mà một hai ngàn năm vẫn tay không.

Ám Vương không khỏi cảm thán ở trong lòng.

Nguy hiểm là nguy hiểm.

Nhưng ở cùng Đậu Trường Sinh vẫn là có lợi lớn.

Chợt, Ám Vương bỏ ý tưởng này ở trong não này đi.

Không thể bởi vì một chút lợi ích mà mình lại bắt đầu nghĩ lung tung, cấp độ phàm tục tung hoành khắp thiên hạ, không ai có thể làm gì được, nhưng sau Thần Ma cho dù là phân thân, cũng có rất nhiều thủ đoạn để truy ngược về chân thân nên nhất định phải dè chừng thận trọng.

Không cần Ám Vương nói, Đậu Trường Sinh đã ra tay rồi.

Đậu Trường Sinh cũng nghĩ đến chuyện Ám Vương đã nghĩ, đối với hắn rất có hứng thú với cái này, đi lên đã đưa lễ vật lớn như vậy, nếu như không vui vẻ nhân chẳng phải là thật có lỗi với Long Hậu hay sao?

Ba đầu sáu tay.

Cửu U đao, Băng Phách đao, Trạm Lư kiếm.

Hai đao một kiếm, trong nháy mắt đã chém ra.

Bình Luận (0)
Comment