Chương 199: Chết quá nhanh còn chưa kịp thêm hảo hữu đâu (3)
“Quên đi.”
“Vẫn là không cho lão Tiêu đến đây.”
“Cơ gia bạc bẽo nghi kỵ, không đến chỉ là kết thúc, Tiêu gia đến đây tất sẽ bị diệt.”
“Trần Diệt Chu sẽ sắp xếp gia sự Tào gia, chăm sóc tử tôn Tào gia, nhưng ta không tin được hắn, một lần này ban ân với ngươi, chính là thu được một cam kết, hi vọng lúc có năng lực chiếu cố đến Tào gia một phần.”
“Chỉ cần không chết là được, dù là ăn xin ở bên đường, cũng không cần quản nhiều.”
“Chết sống có số, phú quý tại trời.”
“Muốn phú quý, phải nhờ vào chính bản thân mình đi liều mạng, đi đoạt.”
Trầm mặc, sau nửa ngày.
Nhìn thấy phương xa nhấc lên sóng to gió lớn, thiên địa phong vân biến sắc.
Tào Long Cát lại mở miệng nói: “Lần đột kích Long tộc này, nếu như ta không chết, tương lai ta có thể thay ngươi giết một người.”
"Tiền Tiểu Tam, ta biết ngươi ở trong này.”
“Dẫn hắn đi.”
Bùm.
Một tiếng nổ truyền ra.
Một thi thể rồng bị chặt đứt ngang, rơi xuống ở phía trên mặt đất.
Giọng nói hùng hùng hổ hổ vang lên: “Ngạo Huyền kia con bê chết nhanh thế, nếu không sẽ tự tay giết chết hắn.”“Dám can đảm từ chối bà đây.”
Tiền Tiểu Tam mặc váy dài màu sắc diễm lệ, trong tay kéo tôm hùm cực lớn, bước nhanh đi đến bên cạnh Tào Long Cát, thuận tay ném tôm hùm quăng ra, bịch một tiếng, mặt đất bị đập bể ra một cái hố.
Duỗi tay vỗ một cái lên bả vai Tào Long Cát, đôi mắt xoi mói, nhìn Tào Long Cát nói: “Lão Tào a, bà đây biết là ngươi không chết mà.”
“Nhóm huân quý của thời Thái Tông nàychỉ duy nhất là lão Tào ngươi, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, lấy võ làm mệnh, như lão Tiêu kia không giống người tốt, bản lĩnh tranh quyền đoạt lợi, thật sự là nhất đẳng.”
“Nhìn Tào gia các ngươi mà xem, đang nhìn Tiêu gia Lương Châu, bây giờ lão Tiêu ở Lương Châu tiêu dao tự tại, tên nhóc Tiêu Thiên Hữu kia cũng trở thành Phiêu Kỵ tướng quân, một trong chín vị các thần.”
“Như ngươi lúc này, lúc trước đây chết, dù sao bà đây cũng không tin, thiếu chút nữa đào mộ phần kia của ngươi lên.”
“Sổ nợ rối mù này của ngươi, bà đây cũng đã hết hi vọng.”
“Vốn nghĩ rằng ngươi là người duy nhất thiếu nợ bà đây không trả.”
“Trăm triệu lần không ngờ được rằng, ngươi sống lại, khi nào thì trả tiền hả.”
Ánh mắt Tào Long Cát bình thản, chưa từng nhìn về phía Tiền Tiểu Tam bên cạnh, mà là nhìn thấy Hắc Thủy Quan không ngừng chấn động, tiếng kêu thảm thiết và tiếng kêu rên không dứt.
Hai vị Vô Thượng Tông Sư đánh lén, sau đó chủ tướng Hắc Thủy Quan cùng các loại tướng lĩnh bị giết.
Trần Diệt Chu đi chưởng quản Cửu Nguyên Hắc Thủy Sát Trận, không tập trung đại trận Hắc Thủy Quan, sau đó từng vị Nhân tộc Vô Thượng Tông Sư, thừa cơ nhảy vào Hắc Thủy Quan đặc biệt chém giết.
Ngay cả Long tộc cũng không thể ngờ rằng, đây vốn là những người đứng xem cuộc chiến, hiện giờ toàn bộ đều hoá thành đao phủ.
Lúc này đánh lén Hắc Thủy Quan.
Đã thành công.
Tào Long Cát không để ý đến Tiền Tiểu Tam, Tiền Tiểu Tam cằn nhằn nói liên miên một lúc, cuối cùng không tình không nguyện bắt giữ bả vai của Đậu Trường Sinh, dưới chân nhè nhẹ từng đợt từng đợt mây trôi mờ mịt dâng lên, trong nháy mắt biến thành một đóa mây trắng.
Mây trắng trôi nổi hướng, ở trên trời cao đi về phía Tây.
“Nhớ rõ phải sống sót, rồi đi làm công trả lại nợ cho bà đây.”
Phía trên đám mây, khuôn mặt Tiền Tiểu Tam mượt mà, vẻ mặt tương đối không vui, tức giận bất bình mở miệng nói: “Bà đây làm kinh doanh lỗ vốn nhất, chính là lựa chọn bảo vệ Tào Long Cát.”
“Ngươi nhìn hắn một chút đi.”
“ Thái độ gì thế?”
“Lúc trước ở phía nam Yêu Sơn, nếu không phải bà đây thấy thiên tư của hắn không tồi, dũng khí không nhỏ, dáng dấp cũng không tệ, tài trợ hắn một cái, chuẩn bị cho hắn một bộ tuyệt học.”
“Đã sớm chôn xương Yêu Sơn, không, đến bột phấn xương cốt đều bị yêu thú gặm mất rồi.”
“Vốn trông cậy vào hắn công thành danh toại, tương lai giúp bà đây một phen, cũng không nghĩ đến thật vất vả đợi được hắn danh chấn thiên hạ, vậy mà hắn lại chết.”
"Vốn này còn chưa tính, ai bảo hắn đã chết đâu.”
“Nhưng thật sự không đoán trước được, Tào Long Cát giả chết, lát nữa đợi cho Long tộc đột kích, tên ngu xuẩn kia cũng không quỷ kế đa đoan bằng Trần Diệt Chu, cũng sẽ không chạy trốn.”
“Sợ là lành ít dữ nhiều.”
Tiền Tiểu Tam cằn nhằn nói liên miên, đối với Đậu Trường Sinh thì toàn bộ đều là gió thoảng bên tai.
Lần đầu tiên cưỡi mây lướt gió, vốn là một loại thể nghiệm mới lạ, nhưng Đậu Trường Sinh không có tâm trạng này, so sánh với Trần Diệt Chu một bụng ý nghĩ xấu, đa mưu túc trí, thì Tào Long Cát thuần khiết hơn nhiều.
Đậu Trường Sinh khoanh chân ngồi xuống ngay ngắn, ánh mắt hướng về phía dưới nhìn lại, nhìn thấy Hắc Thủy Quan đang chiến đấu bùng nổ.
Tương lai nơi này sẽ trở thành trọng điểm chú ý của thế giới.
Thật lâu sau.
Đậu Trường Sinh nhìn thấy Tiền Tiểu Tam còn lải nhải nói liên miên, không ngờ đến Tiền Tiểu Cửu vị võ đạo Nhất phẩm này, Tam tỷ Vô Thượng Tông Sư, dĩ nhiên là một vị nói nhiều.