Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239. Lý Thần Bộ Quá Thảm Rồi (3)

Chương 239. Lý thần bộ quá thảm rồi (3) Chương 239. Lý thần bộ quá thảm rồi (3)

Chương 239: Lý thần bộ quá thảm rồi (3)

“Không nên xem thường năng lực điều tiết của trời đất, đợi qua một đoạn thời gian nữa, sau khi vùng trời đất của nơi này thích ứng, ảnh hưởng mà Thiên Tâm Băng Diễm mang đến cũng chính là phạm vi khu vực Đậu gia trang mà thôi.”

“Hơn nữa loại tình huống này, không phải là một chuyện xấu, ngược lại là một chuyện tốt.”

“Lấy uy thế của Đậu danh bộ, nơi này không có người nào dám cả gan chiếm đoạt cướp giật, bởi vậy nơi này sẽ trở một thành thánh địa tu hành của Thanh Quận.”

“Chỉ cần chủ tu công pháp Băng hệ, đều có thể dựa nhờ vào Thiên Tâm Băng Diễm tu hành, hơn nữa mấu chốt nhất chính là có một pho tượng Pháp Tướng Ly Hỏa Cự Nhân, đây chính là Pháp Tướng Tông Sư Thượng tam phẩm.”

“Người có thể quan sát lĩnh hội được, một ít tán tu giang hồ có ngộ tính cũng không tệ, có thể nhờ vậy ngộ ra không ít dị thuật và công pháp, để cho tương lai võ đạo của bọn hắn thuận lợi hơn một ít.”

Mật thám Thiên Cơ Lâu cảm khái nói: “Quá thảm rồi.”

“Trong thiên hạ có Tông Sư Thượng tam phẩm ngã xuống, nhưng cho tới bây giờ không có ai sau khi bị giết còn phải nghiền xác như người trước mắt này.”

“Lòng dạ của Đậu danh bộ quá nhỏ, đây cũng không phải là Lý thần bộ đắc tội hắn, mà là hắn diệt cả nhà Lý gia, Lý thần bộ tới báo thù, thế nhưng còn ức hiếp Lý thần bộ như thế.”

“Lại bắt Lý thần bộ đứng ở nơi này, thừa nhận hơn trăm năm phơi nắng phơi gió, còn bị người trong thiên hạ quan sát giống như là con khỉ vậy.”

“Sau khi chết không thể nhắm mắt, còn không thể nhập thổ vi an.”

“Quá thảm rồi.”

“Kỳ Nhân Bảng tiếp theo, là tin để bùng nổ.”

Không tốt, mật thám Thiên Cơ Lâu nhất thời cảm thán, chợt phản ứng lại, một đôi mắt hung ác nhìn chăm chú vào tổng bộ đầu Thanh Quận.

Tổng bộ đầu Thanh Quận ngẩng đầu nhìn lên trời, hờ hững nói: "Ngươi lẩm bẩm lầu bầu nói cái gì vậy?"

"Tiếng nói quá nhỏ, ta cũng không nghe thấy gì."

Thanh Thành, phủ Thái Thú.

Trong thính đường rộng rãi, Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn trên ghế cạnh bàn bát tiên, ánh mắt chân thành tha thiết, thành khẩn mở miệng nói: "Thanh Thành gặp tai hoạ, là do lỗi của ta."

"Lần này ta tới là để quyên tiền cho hương thân phụ lão ở Thanh Thành."

Thái Thú Thanh Quận cười làm lành, nói: "Sao có thể làm phiền Đậu danh bộ quyên tiền, số tiền này để thân sĩ trong Thanh Thành lấy ra là được."

Rầm một tiếng.

Một bàn tay của Đậu Trường Sinh đập thẳng trên mặt bàn Bát tiên, một đôi mắt mờ ảo ánh sáng màu bạc, dần dần bắt đầu sáng lên,lấp lánh nhìn chăm chú vào Thái Thú Thanh Quận, nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Ta không nghe rõ."

Thái Thú Thanh Quận vội vàng nói: "Sao có thể kinh động đến thân sĩ, số tiền này cứ để phủ Thái Thú bỏ ra là được."

Đậu Trường Sinh lại đập vào bàn, sửa đúng lời Thái Thú Thanh Quận: "Không đúng, là ta ra tiền."

Thái Thú Thanh Quận gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã hiểu: "Đúng, đúng, đúng, Đậu danh bộ bỏ ra 3000 lượng."

Do dự một chút, nhìn sắc mặt Đậu Trường Sinh vẫn không vui: "Vâng."

"Là một vạn lượng."

Đậu Trường Sinh hài lòng gật đầu, sau đó vung tay lên, từ trong nhẫn trữ vật ném ra một đống bạc trắng nguyên bảo, sau đó trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Vẻ mặt Thái Thú Thanh Quận mỉm cười, nhưng sau khi bóng dáng Đậu Trường Sinh biến mất thì hoàn toàn âm trầm xuống.

Sắc mặt phụ tá của hắn đứng bên cạnh cũng khó coi y như vậy, giọng điệu ác liệt nói: "Tuyết lớn ở Thanh Thành, trông như một tai họa nặng nề nhưng thật ra không ảnh hưởng là bao."

"Suy cho cùng Hoàng Đường đã đích thân đi mời Phương lão tiền bối, lấy sự thần thông của Tam Muội Chân Hoả xua tan không khí lạnh."

"Dù tình hình có xảy ra tai nạn, tiêu tốn ngàn lượng bạc như vậy cũng đã đủ rồi, thế mà tên Đậu Trường Sinh kia lại yêu cầu một vạn lượng bạc."

Hoàng Đường là nhã xưng của Thái Thú.

Những lời còn lại hắn không nói, cho dù Đậu Trường Sinh bỏ ra một vạn lượng bạc trắng, nhưng phụ tá tinh thông đạo lý làm quan, chẳng phải đã biết số bạc này sẽ trả lại toàn bộ.

Đến lúc đó Đậu Trường Sinh có được tiếng thơm khi quyên số tiền một vạn lượng, nhưng ngược lại tiền chẳng bỏ ra nửa phần, còn Thái Thú phải bỏ tiền ra bù đắp chỗ thiếu hụt, bù thiếu tiền sẽ bị mắng là tham ô, tiền nhiều thì con số thiếu hụt sẽ nghiêm trọng hơn, không biết kiếm tiền bổ sung từ chỗ nào.

Thái Thú Thanh Quận thở dài một hơi, tự nhận bản thân xui xẻo: "Coi như tiêu tiền tiêu tai thôi, chuyện phiền phức cứ kéo đến một đống."

"Tất cả nô bộc liên quan đến toàn bộ Đậu gia trang, mấy trăm nhân khẩu đều đã chết, chuyện này làm chấn động dân chúng trong châu, hơn nữa chuyện này chẳng tính là gì so với chuyện Lý thần bộ đã chết."

"Một vị Tông Sư đã chết không nói, bây giờ Pháp Tướng còn bị đóng băng, không biết bao nhiêu người có ý kiến, cũng chẳng biết còn bao nhiêu chuyện phiền phức sắp xảy ra."

Bình Luận (0)
Comment