Chương 250: Phong Hầu, Nhân Bảng
Đây đối với võ giả Trung tam phẩm cũng là vinh hạnh đặc biệt cực kỳ khó mới thu hoạch được.
Đậu Trường Sinh vừa mới tiếp thánh chỉ, thái giám đã vội vàng tiến lên, duỗi tay nâng Đậu Trường Sinh lên, mỉm cười nói: “Dưới mặt đất lạnh, Hầu gia mau mau đứng lên, không cần cảm lạnh.”
“Ngài hiện giờ chính là kình thiên bạch ngọc của triều đình, nếu có cảm mạo phát sốt, cũng không phải phúc của xã tắc.”
“Chỉ có ngài bình an, thiên hạ mới có thể thái bình.”
Tài ăn nói của thái giám không kém, dăm ba câu đã làm cho Đậu Trường Sinh đối với nnó tăng thêm nhiều hảo cảm.
Thái giám cười ha hả tiếp tục nói: “Lần này ta tới Tề Địa, không chỉ là vì tuyên chỉ cho Hầu gia mà còn vì Hầu gia đưa tới một phần mới nhất của Nhân Bảng này.”
“Hầu gia thực là khó lường.”
“Lần này trực tiếp từ vị trí thứ hai mươi lăm trên Nhân Bảng, xông vào danh sách mười người phía trước, bây giờ danh liệt ở vị trí thứ chín trên Nhân Bảng.”
“Ta ở chỗ này báo tin vui chúc mừng Hầu gia.”
Cho dù biết rõ thái giám là lấy lòng, là đang vuốt mông ngựa, nhưng giọng nói của đối phương rất chân thành tha thiết, toàn bộ vui sướng xuất phát từ nội tâm, mà không phải là nụ cười miễn cưỡng qua loa cho có lệ, thật sự có thể cảm nhận được đối phương vui mừng thay cho mình.
Thiện cảm trong lòng Đậu Trường Sinh dần dần đi lên trên, trong lòng không khỏi cảm thán, trách không được người ta lại có thể được ưa thích ở trong đại nội hoàng cung, là thật sự có bản lĩnh.
Đậu Trường Sinh đón thái giám vào bên trong phủ đệ, làm cho nha hoàn đi pha trà, tự mình chiêu đãi thái giám.
Thái giám cầm lấy khăn tay trắng noãn không tỳ vết, mỉm cười ngồi xuống, từ từ mở miệng nói: “Lần này Thánh Nhân ban thưởng, định ra ban thưởng danh tước, chính là ban thưởng cho Hầu gia trảm sát dị tộc, dũng đoạt Hắc Thủy Quan.”
“Cũng không hiểu được Lý thần bộ tên kia lại lòng muông dạ thú, dám cả gan đối hạ thủ với Hầu gia.”
“Lần này Hầu gia làm không tệ, sau khi Thánh Nhân nghe thấy tin tức đều vỗ tay tán thưởng, trầm trồ khen ngợi Hầu gia, vui vẻ cả một ngày, ăn nhiều hơn hai chén cơm Long Nha so với ngày bình thường.”
Đây không phải là thái giám bình thường.
Đậu Trường Sinh bắt đầu nhớ lại thân tín của Thánh Nhân, mấy đại thái giám trứ danh kia.
Rất nhanh cũng đã xác định, đây là Cao Sĩ Minh.
Nghe đồn người này là xuất thân từ Cao thị ở Bột Hải.
Cao thị ở Bột Hải được liệt vào danh sách thập bát thế gia trong thiên hạ, là danh môn vọng tộc chân chính.
Nhưng tiếc, đây chỉ là nghe đồn.
Cao thị ở Bột Hải cũng chưa từng thừa nhận, Cao Sĩ Minh cũng không đi nói việc này.
Kể ra thì Đậu Trường Sinh cũng nhận thức một vị, Quân Tử Kiếm Cao Nguy chính là xuất thân từ Cao thị ở Bột Hải.
Cao Sĩ Minh không biết suy nghĩ trong lòng Đậu Trường Sinh, biến tướng khen Đậu Trường Sinh một lúc, sau đó mới đi thẳng đến chủ đề nói: “Hầu gia cũng biết Trần Hầu này huyền diệu?”
Cao Sĩ Minh đắn đo phân tấc rất tốt, sau khi dẫn Đậu Trường Sinh đến hứng thú, hơi thừa nước đục thả câu, lại không tiếp tục thận trọng nữa mà là chậm rãi giải thích: “Thái Tổ hoàng đế mưu đồ ở trong cung, đại điển tế trời xưng đế, muốn mời Thần Ma thiên hạ xem lễ.”
“Lão nhân Thiên Cơ đến đây, lúc đi ngang qua Trần Địa thấy Trần Địa có tiên khí mờ mịt bốc lên, có tử khí xông thẳng lên trời nên đã lưu lại một câu phê ngôn, Trần Địa ra tiên.”
“Sau khi đi vào Thần Đô, bẩm báo với Thái Tổ hoàng đế.”
“Dù chuyện này đã qua hơn hai trăm năm, quay chung quanh Trần Địa không biết đã xảy ra bao nhiêu tranh đoạt kinh tâm động phách, muốn dựa vào đó để trở thành Thần Ma.”
“Lần này Thánh Nhân phong Hầu gia ở Trần Địa, chính là có kỳ vọng đối với Hầu gia, hi vọng Hầu gia có thể ứng nghiệm phê ngôn của lão nhân Thiên Cơ, trở thành một vị Thần Ma tại thế, che chở tốt cho thiên hạ Đại Chu ta.”
“Trước khi ta tới Tề Châu, Thánh Nhân còn dặn dò ta, nếu Hầu gia có thể trở thành Thần Ma, Thánh Nhân nguyện ý cùng Đậu và Cơ chung thiên hạ.”
Đậu Trường Sinh trực tiếp lắc đầu, không tin tưởng Cao Sĩ Minh sẽ lừa gạt chính bản thân mình, một phê ngôn này của lão nhân Thiên Cơ khẳng định là sự thật, nhưng mặt khác liền ha ha.
“Nói về khí vận số mệnh thì nó hư vô mờ mịt, không thể tin.”
Cao Sĩ Minh vẫn mỉm cười, cũng đã biết rõ Đậu Trường Sinh sẽ trả lời như thế, cười ha hả nói: “Đây đương nhiên không phải là tin đồn trên giang hồ, sau khi trông thấy danh sơn, một câu phía trên, nơi đây có thiên tử khí.”
“Thực ra Chân Long.”
“Lão nhân Thiên Cơ là Tiên Thiên Thần Ma, tinh thông đấu số tử vi, một đạo thuật số của Thiên Cơ, thiên hạ vô song, lúc ấy không phải hắn vọng khí mà là suy tính đến, Trần Địa thật sự có duyên tiên.”
“Có phúc địa Thượng Cổ tương lai sẽ xuất thế ở Trần Địa.”