Chương 259: Đậu Trường Sinh, ngươi còn nói ngươi không phải Thiên Sát Cô Tinh!
Trần tổng bộ đầu đưa tay đẩy hắn, thúc giục nói: “Mau đi lấy đi, đừng có lải nhải nữa.”
“Lão Trần.”
“Ngươi đang nói ta sao?”
Phá Hiểu Hào, boong tàu.
Bởi vì chuyện Long Tước Đao của Đại Hạ mà Đậu Trường Sinh có hơi lơ đãng một chút, dứt khoát cũng không ăn bữa sáng nữa, tính đi tìm Trần tổng bộ đầu tâm sự, nhờ vào đó thăm dò một chút.
Nhưng khi mới đến boong tàu, hắn thấy Trần tổng bộ đầu đang lôi kéo một người quản sự ra góc boong tàu thì thầm nói nhỏ, sau khi Đậu Trường Sinh đi tới thì nghe được mấy câu không được thân thiện cho lắm.
Có ý gì đây?
Sợ thuyền lật hay gì.
Đậu Trường Sinh theo bản năng ngó quanh một vòng không thấy sóng gió động trời gì, đưa tay ra cảm nhận một chút, gió biển cũng không lớn, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không giống như sẽ có mưa lớn chuyển thành bão, tỷ lệ Phù Hiểu Hào xảy ra chuyện không lớn.
Trần tổng bộ đầu lại đang bôi nhọ hắn.
Nghe thấy giọng của Đậu Trường Sinh, mặt Trần tổng bộ đầu không đổi sắc vì căn bản hắn đâu có nhắc đến ba chữ Đậu Trường Sinh, duỗi tay đẩy thật mạnh, trực tiếp đẩy quản sự ra đưa mắt ý bảo đối phương nhanh chóng đi chuẩn bị đi.
Khi thấy quản sự đã rời đi, Trần tổng bộ đầu cười khan liên tục giải thích: “Đại nhân hiểu sai rồi.”
“Tôi đang lo cho Phù Hiểu Hào thôi.”
Cái đầu nhỏ của Trần tổng bộ đầu đang điên cuồng hoạt động, nói xong một câu đầu tiên thì mấy câu sau càng ngày càng thuận đường: “Đại nhân cũng biết bây giờ đã là ngày hai mươi tháng hai.”
“Còn chỉ tầm mười ngày nữa thôi là đến tháng ba bắt đầu đại hội Long Môn, mà mười ngày cuối cùng người sở hữu vảy rồng đều phải tề tụ tại Tam Tiên Đảo, đây là quy định Thần Ma đưa ra.”
“Mà Long Môn đại hội có tổng cộng chín mươi chín chỗ, tộc của chúng ta chiếm ba mươi chỗ, hiện tại chỉ mới xác định thành công hơn mười chỗ, không có người nào dám đến đoạt, hơn phân nửa chỗ trống còn lại tranh đoạt rất khốc liệt.”
“Tuy rằng đa số các cuộc chiến đều diễn ra ở Tam Tiên Đảo, nhưng phạm vi cũng đã lan rộng, dù sao khoảng cách mười ngày cuối kỳ hạn cũng chỉ còn hai ba ngày, có người cố ý mang theo vảy rồng đến Tam Tiên Đảo trong khoảng thời gian này trước.”
“Cho dù bất kỳ con thuyền nào đi về phía Tam Tiên Đảo, đều có thể đang giấu vảy rồng trong đó, khả năng sẽ gặp phải tập kích.”
Trần tổng bộ đầu nói xong lại thầm thở dài một hơi, vốn dĩ lần này tỷ lệ xảy ra chuyện không cao nhưng sau khi có Đậu Trường Sinh trên này thì xác suất tăng nhanh đáng kể.
Hắn bất mãn nói: “Vào thời khắc mấu chốt như vậy mà Phù Hiểu Hào vẫn không quên kiếm chút tiền tài, thế nhưng không có Tông Sư hộ tống, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.”
Bây giờ không phải Long Môn đại hội của trăm năm trước, từ khi Trần Vương mượn Long Môn đại hội để quật khởi thì Long Môn đại hội giống như một ký thác trong lòng của giới tán tu trong giang hồ hay của những võ giả gia thế thấp.
Tất cả bọn họ đều nghĩ Trần Vương có thể, thì ta cũng có thể.
Cho nên toàn bộ những kẻ có gan đến tranh đoạt vảy rồng đều là những nhân vật tàn nhẫn.
Trong tay không có bản lĩnh thật sự sẽ không dám đến Tam Tiên Đảo tranh hùng,
Phùng gia được tính là cái gì chứ?
Chỉ cần đoạt được vảy rồng thành công nhảy vào Long Môn, tiền đồ trong tương lai sẽ rộng mở, thiên hạ rộng lớn chạy đi đâu mà không được.
“Bọn họ không quan tâm người trên Phù Hiểu Hào còn sống hay đã chết?”
Nghe thấy Đậu Trường Sinh hỏi, Trần tổng bộ đầu giải thích: “Đại nhân hiếm khi đi xa nhà, không biết tình huống hải ngoại với đại lục rất khác nhau, nơi này là Đông Hải, đã nằm ngoài vòng pháp luật, luật pháp của Đại Chu ít được sử dụng ở đây.”
“Bắc Cương và vùng núi phía nam cũng như thế, khu vực càng gần với dị tộc thì sẽ thành nơi để võ giả cùng dị tộc chém giết, dân phong bưu hãn bặm trợn không coi pháp luật ra gì, hơn nữa trong số các triều đại trước đây cũng đối với một số kẻ cắp có thực lực mạnh, miễn là không phải tội ác tày trời.”
“Đều sẽ mở một mặt lưới, bắt bọn họ sung quân đến biên cương phía bắc hoặc đi vùng núi phía nam chống lại dị tộc, cho dù có chết cũng giết được một ít dị tộc, trấn thủ biên cương cho Nhân tộc ta.”
“Mặc dù Tam Tiên Đảo có một chữ tiên nhưng cũng là nơi để Đại Chu lưu đày tội phạm, chỉ cần bọn họ không bước vào địa phận cảnh nội của Đại Chu thì cũng mặc kệ bọn họ làm gì ở ngoài quần đảo hải ngoại.”
“Nếu có thể xua đuổi dị tộc, mở ra một đảo nhỏ, Đại Chu cũng sẽ thuận theo sắc phong nơi đó là lãnh thổ của hắn.”
“Cho nên hải ngoại này rất hỗn loạn.”
“Thực lực của Phá Hiểu Hào vốn dĩ cũng đủ, Phùng gia có thể tạo dựng được chỗ đứng ở hải ngoại thì bản lĩnh cũng không hề nhỏ, nhưng ai bảo thời cơ hiện tại không đúng chứ?”