Chương 286: Ngươi đạt được tư cách lòng ta (3)
“Chỉ có như thế ngươi mới có năng lực để giết ta.”
Bên trong hàn băng đột nhiên chui ra một cái đầu, Diệp Vô Diện nhìn Đậu Trường Sinh đang ngồi thẳng trên ghế ngồi hàn băng phía trên, lớn tiếng la lên: “Một khắc quá dài.”
“Triệu Minh Ngọc không thể chặn nổi, đến lúc đó Tưởng Côn Sinh sẽ chạy đến đây.”
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn xuống phía dưới, hàn khí bắt đầu bộc phát, từng lớp từng lớp hàn băng dâng lên trong nháy mắt đè nát bấy chiếc đầu xuất hiện của Diệp Vô Diện.
Ánh mắt lại nhìn Gia Cát Dao ở phía dưới, hiện ra ánh mắt chờ mong.
Hiện giờ Gia Cát Dao quá yếu, liên thủ cùng với đám người Lãnh Vưu Khôn mới có thể uy hiếp đến mình, nhưng sau khi thực lực của bản thân mình lại có tiến bộ thì sự uy hiếp này cũng đã biến mất không còn một mảnh.
Đao thứ sáu mọi người liên hợp lại mới miễn cưỡng kiên trì được, không có chút uy hiếp nào đáng nói.
Nhưng chỉ cần Mặc Dương Kiếm thức tỉnh thì chiến lực của Gia Cát Dao, cho dù ở bên trong Tông Sư cũng được xưng là cường giả.
Đây chính là uy lực của Bán Thần Binh nhất phẩm, nếu Gia Cát Dao là Tông Sư thì bằng vào Bán Thần Binh nhất phẩm có thể chiến võ đạo Nhị phẩm Đại Tông Sư.
Băng Phách Đao đến một bước này đã là cực hạn, toàn bộ đều thức tỉnh thì không mạnh bằng Mặc Dương Kiếm.
Không, Mặc Dương Kiếm đều không phải hoàn toàn thức tỉnh mà uy lực của nó cũng đã vượt qua Băng Phách Đao.
Diệp Vô Diện ngoẹo đầu, xuất hiện trên hàn băng, lớn tiếng la lên với Đậu Trường Sinh: “Đậu huynh, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải dừng chơi.”
“Nếu Mặc Dương Kiếm thức tỉnh, thực lực của Gia Cát Dao sẽ tăng trưởng vô cùng đáng sợ.”
“Không chỉ là thể hiện trên Bán Thần Binh, đặc biệt sáng tạo tuyệt học của Gia Cát Dao là vì Mặc Dương Kiếm, uy lực của nó tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của ngươi.”
“Được Gia Cát thị chuyên tâm bồi dưỡng, cho dù tương lai chỉ là một tên Tông Sư, cũng sẽ có chiến lực của Đại Tông Sư, nếu là thành Đại Tông Sư, bằng vào Mặc Dương Kiếm là có thể tương đương với Vô Thượng Tông Sư bình thường.”
“Tuyệt đối là thực lực Top 5 trên Nhân Bảng.”
“Mặc dù không muốn nói, nhưng ta vẫn phải nói ra một câu thật lòng, Đậu huynh Băng Phách Đao của ngươi kém xa so với Mặc Dương Kiếm.”
“Muộn rồi.”
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Mặc Dương Kiếm trong tay Gia Cát Dao lắc lư, một luồng kiếm khí ngang trời lao tới, nghiền áp đánh tan Diệp Vô Diện, trên mặt đất lưu lại một cái hố sâu.
Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú một màn này, hiện ra nụ cười, tán thưởng: “Không tệ.”
“Ngươi đạt được tư cách lấy lòng ta.”
Đêm đen mịt mờ.
Những bông tuyết lớn nhỏ nhẹ như lông ngỗng rơi xuống từ trên bầu trời.
Trên mặt đất là một vùng tuyết trắng, những bông tuyết cứ thế tích tụ lại với nhau tạo thành một lớp tuyết thật dày đọng lại.
Gió lạnh thấu xương gào thét thổi tới từ phía tây bắc, phát ra những âm thanh thê lương, giống như tiếng gào thét phẫn nộ của Lệ Quỷ.
Mái tóc đen nhánh của Gia Cát Dao tán loạn như thác nước, trên quần áo hiện ra các vết rách, để lộ ra một mảnh tuyết trắng, lúc này Mặc Dương Kiếm trong tay nàng đang không ngừng khôi phục linh tính.
Một dòng mực đang không ngừng chảy ra giống như con suối vậy, mực nước không ngừng nhỏ giọt, kiếm linh Mặc Dương Kiếm bắt đầu khôi phục, linh tính không ngừng dâng lên, cuối cùng, Mặc Dương Kiếm giống như một ảo ảnh vậy, đi từ chân thực đến hư ảo.
Mặc Dương Huyễn Ảnh Thần Công.
Đây là một bộ tuyệt học nhất phẩm do kiếm khách Mặc Dương sáng tạo ra năm xưa, thiếu niên kia ngay từ khi bắt đầu đã vây quanh một thanh trường kiếm bình thường bằng sắt đen, mơ mơ màng màng bước vào giang hồ.
Không ai có thể ngờ được cả đời hắn lên lên xuống xuống, kinh tâm động phách, lại trở thành một võ đạo nhất phẩm, Vô Thượng Tông Sư.
Thanh trường kiếm đã làm bạn với hắn cả đời, linh tính cũng đã sinh ra từ lâu, đại nạn tuổi thọ đã ở phía trước, kiếm khách Mặc Dương đã dùng xương làm lưỡi kiếm, lấy máu tăng thêm linh tính, dung hợp với thanh trường kiếm, một thân tu vi võ đạo kinh thiên động địa, toàn bộ đều hợp thành một lò.
Kể từ đó, một thanh Bán Thần Binh Mặc Dương Kiếm nhất phẩm đã ra đời trong thiên hạ.
Đây không chỉ là một món Bán Thần Binh, mà còn là một thân võ đạo truyền thừa của kiếm khách Mặc Dương.
Dù đối phương đã là một kiếm khách từ ngàn năm trước, nhưng Thần Binh không hủy, truyền thừa không tuyệt.
Mặc Dương Kiếm đã đổi chủ nhiều lần trong hàng nghìn năm qua, sau khi qua tay nhiều người, nó đã được Đại Chu cất giữ trong Thiên Khố. Đây chính là trọng bảo do Thánh Nhân ban thưởng khi Gia Cát Vô Ngã nâng đỡ Thánh Nhân đăng cơ.
Mặc Dương Kiếm thức tỉnh, cho dù chỉ thức tỉnh một nửa, nhưng cũng tương đương với một món Bán Thần Binh tam phẩm đã thức tỉnh hoàn toàn.
Những luồng khí tức màu đen như sợi tơ không ngừng khuếch tán ra ngoài và bắt đầu vờn quanh Gia Cát Dao.