Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 291 - Chương 291. Diện Vô Diện Có Quan Hệ Gì Đến Đậu Trường Sinh Ta? (3)

Chương 291. Diện Vô Diện có quan hệ gì đến Đậu Trường Sinh ta? (3) Chương 291. Diện Vô Diện có quan hệ gì đến Đậu Trường Sinh ta? (3)

Chương 291: Diện Vô Diện có quan hệ gì đến Đậu Trường Sinh ta? (3)

Một đao từ diễn sinh ra Thiên Tâm Băng Diễm, không còn là từng đóa hoa sen nở rộ nữa mà nó giống như trường giang đại hải, như những con sóng dâng trào xông ra, hàn khí vô tận bắt đầu khởi động, hóa thành hàn băng, điên cuồng đập xuống, mênh mông cuồn cuộn tấn công, quét ngang càn khôn.

Thiên Tâm Băng Diễm hóa thành cuồng long, xé vỡ màn sương mù màu đen, bắt đầu đóng băng, tất cả mọi thứ.... Thời gian, không gian, giống như đều đã bị đông kết.

Dưới một đòn công kích, sương mù màu đen tiêu tán hơn phân nửa.

Nhìn hơn phân nửa kiến trúc sụp đổ của huyện thành, một mảnh đổ nát thê lương, huyện thành đã biến thành phế tích, bị băng tuyết vùi lấp, Đậu Trường Sinh cười ha hả.

Lại là một đao cuồng ngạo.

Để ý cái nào mới thật sự là ngươi làm gì? Cái nào mới là giả?

Cũng chẳng thèm phân biệt nữa, một huyện thành cũng là chiến trường, đều ở dưới lưỡi đao của Đậu Trường Sinh.

Bùm.

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.

Dưới dư âm bao phủ của dòng nước lạnh khủng bố, tường thành cao lớn vừa dày vừa nặng ầm ầm sụp đổ, trên mặt đất chấn động, bầu trời hiện ra gợn sóng kinh khủng giống như mặt hồ gợn sóng, một vòng nối tiếp một vòng không ngừng khuếch tán.

Thực lực tăng cường, uy lực của đao thứ tám cũng tăng cường, nhưng gánh nặng tự nhiên cũng càng mạnh.

Mỗi một lần vung đao, thương thế phản phệ của Đậu Trường Sinh sẽ càng tăng thêm, nhưng Đậu Trường Sinh giống như chưa từng phát giác.

Lại một đao tiếp lấy một đao vung lên.

Sau năm đao liên tục.

Trong trời đất lại không bất cứ kiến trúc nào cao hơn 1m.

Tất cả kiến trúc đều đã sụp đổ, huyện thành triệt để bị băng tuyết vùi lấp.

Thật sự là thống khoái.

Loại thống khổ này đối với Đậu Trường Sinh lại cực kỳ ngọt lành, tràn ngập một luồng ma lực làm cho Đậu Trường Sinh lâm vào trong say mê nghiện cảm giác đó.

“Đậu huynh có thể.”

“Nhanh chóng thu lại thần thông.”

Một tiếng hô kêu la truyền ra, không biết Diệp Vô Diện đã chui ra từ nơi nào, lớn tiếng la lên nói: “Nếu vẫn tiếp tục, người sẽ bị chết hết, làm sao tranh giành được với Long tộc nữa?”

“Cá tạp nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?”

Đậu Trường Sinh từ trên cao nhìn xuống, nhìn thất Diệp Vô Diện lại hừ lạnh một tiếng.

Đao thứ chín.

Không lưu tình chút nào, không hề dừng lại một chút, chém ra một đao.

Răng rắc, xương cốt vỡ vụn, nội tạng tổn hại, một đạo này lưỡng bại câu thương, bản thân Đậu Trường Sinh cũng chịu trọng thương, đao thứ chín này chính là một đao mạnh nhất, dưới sự thăng hoa của Băng Phách Đao, uy lực đã tăng cường đến tình trạng cực kỳ kinh khủng.

Một đạo ra, chưa từng rơi xuống.

Mặt đất rung động ầm ầm, băng tuyết bắt đầu không ngừng sụo đổ, mặt đất lõm xuống, hố sâu cực lớn đã xuất hiện, huyện thành đã rơi xuống mặt đất.

“Thật sự là tên oắt điên cuồng.”

Diệp Vô Diện đứng mũi chịu sào, hoàn toàn bị đè ép nát bấy, hóa thành một bãi tro tàn.

Một đao này, hoàn toàn hủy diệt một toà thành thị.

Đây chính là Thượng tam phẩm, chiến lực Tông Sư .

Nhìn một bóng ảo ảnh ở phía trước kia, máu thịt ở trên cánh tay và bắp đùi đã tiêu tán lộ ra xương trắng, nhiều nơi hàn băng đang không ngừng lan tràn, Mặc Dương Kiếm không ngừng hiện ra sức mạnh, bắt đầu kháng cự Thiên Tâm Băng Diễm.

Giống như bị chọc giận, hào quang bắt đầu mạnh mẽ thiêu đốt.

Xua tan Thiên Tâm Băng Diễm, hai luồng lực lượng không ngừng va chạm, cuối cùng máu thịt tan vỡ, lục phủ ngũ tạng đang không ngừng suy kiệt, cuối cùng sinh cơ tiêu tán, Mặc Dương Kiếm ra sức giãy dụa, lại không cam lòng nhìn Thiên Tâm Băng Diễm từng tấc từng tấc tới gần, linh tính cuối cùng bên trong không cam lòng yên lặng lại, Mặc Dương Kiếm bị đóng băng.

Vẫy tay một cái, Mặc Dương Kiếm rơi vào trong tay.

Nhìn Mặc Dương Kiếm, Đậu Trường Sinh lắc đầu.

Vì đấu tranh, tranh đoạt một hơi, vậy mà không nhìn thấy chủ nhân.

Vật phản chủ, không rõ.

Đậu Trường Sinh thở dài một hơi.

Không tận hứng.

Ngai vàng đóng băng dâng lên, đại mã kim đao ngồi ngay ngắn xuống.

Ánh mắt nhìn về phương xa, bên ngoài thành Tưởng Côn Sinh hiện ra không cam lòng, nhưng cũng không dám chính diện tấn công đánh Đậu Trường Sinh, quả quyết quay người rút đi.

Trong con ngươi ánh sáng màu bạc hoàn toàn ảm đạm biến mất, cuối cùng biến mất không thấy tung tích.

Đồng tử màu đen hiện ra, vẻ mặt Đậu Trường Sinh sững sờ.

Ta đây là.

Đã làm cái gì?

Không hoảng hốt.

Ta mới không hoảng hốt.

Ta có đường lui.

Không thể nào, không thể nào, các ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta là Đậu Trường Sinh chứ?

Đậu Trường Sinh đưa tay kéo khuôn mặt của mình một cái, trong nháy mắt một lớp da trực tiếp bị kéo rơi xuống.

Lộ ra một khuôn mặt xa lạ.

Nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: “Ngụy trang thành Đậu Trường Sinh thật là khó.”

“Nhưng chuyện giá họa cho Đậu Trường Sinh đã hoàn thành.”

“Lần này ai cũng không thể tưởng tượng được, là Diệp Vô Diện ta làm.”

“Ha ha ha!"

Bình Luận (0)
Comment