Chương 297: Đại Chu ta sắp vong?
Nhưng ba vị Thần Ma không tồn tại, ba toà thành thị hùng vĩ lại vẫn kéo dài.
Lệ Tiên Thành ở Trung Bộ, chính là thành thị phồn hoa nhất trên Tam Tiên Đảo, lúc này chiếm cứ một vị Tông Sư.
Đại hội Long Môn mở ra, lần này không giống bình thường, quan hệ Nhân tộc và Long tộc căng thẳng, Hắc Thủy Quan vẫn liên tục kéo dài chém giết thê thảm.
Vốn cho rằng đại hội Long Môn mở ra, sẽ phải gánh chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng không ngờ rằng Long tộc vì đại hội Long Môn mở ra, thậm chí là đều đình chỉ công phạt Hắc Thủy Quan.
Chuyên môn từ Thần Ma ra tay, bố trí cùng nhau bày ra đại trận, từ đó cho dù là Thần Ma của hai bên không cam lòng, đột nhiên ra tay, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản được một lát, cho hai bên cơ hội để bình tĩnh nhắm vào mục tiêu.
Thần Ma bị cấm chỉ, thuận thế Thượng tam phẩm cũng bị giam cầm.
Long Môn phương tây, Tam Tiên Đảo Đông Hải Ngạn.
Long Môn phương đông, Hắc Thuỷ Tây Hải Vực.
Nhân tộc cấm Thượng tam phẩm, Long tộc cấm Thượng tam phẩm Long tộc.
Hai bên đều có Thần Ma đóng giữ, không có người nào dám can đảm vi phạm.
Cho nên hiện giờ cho dù là bên trong Lệ Tiên Thành đã loạn xị bát nháo, từng vị Tông Sư tức giận gào thét nhưng lại không có một vị nào dám xông vào Đông Hải Ngạn của Tam Tiên Đảo.
Thần Ma quy định nguyên tắc, sẽ không bởi vì là cùng tộc mà mở một mắt.
Chẳng qua quy tắc này chỉ kéo dài cho đến khi đại hội Long Môn chấm dứt.
Cho nên mỗi một vị Tông Sư đều chờ đợi ở bên trong Lệ Tiên Thành.
Như Tông Sư của Cao thị ở Bột Hải, Tông Sư của Vương thị ở Phương Châu các loại, đều ở hăm he xoa tay nghiến răng nghiến lợi, cùng chờ đợi một cơ hội nhờ vào đó để giết chết Diệp Vô Diện.
Đúng vậy, chính là Diệp Vô Diện.
Bọn họ không có cách nào để đi đến Đông Hải Ngạn, nhưng tin tức của Đông Hải Ngạn lại cực kỳ linh thông.
Không biết có bao nhiêu võ giả từ Đông Hải Ngạn chạy đến Trung Bộ, muốn đi tới Tây Hải Ngạn rời khỏi Tam Tiên Đảo trực tiếp đi trở lại đại lục, bọn họ đến tự nhiên mang theo tin tức của Đông Hải Ngạn.
Trong đó tường trình lại chi tiết đã sớm truyền bá ồn ào huyên náo ở trong Lệ Tiên Thành, thậm chí là mật thám Thiên Cơ Lâu chuyên môn điều động, miêu tả chi tiết các loại tin tức đăng lên thành kỳ mới nhất của Thiên Cơ Báo.
Chính là Đậu Trường Sinh đại sát tứ phương và khí nuốt vạn dặm như hổ.
Trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhất là Băng Phách Đao thăng hoa, hoài nghi là Diệp Vô Diện ngụy trang.
Chẳng qua là không có chứng cớ xác thực, tất cả đều là suy đoán, nhưng thiên tài trong tộc đã chết, mỗi một vị Tông Sư đã thẹn quá hoá giận, hoàn toàn hận Diệp Vô Diện, thuận tiện cũng hận cả Đậu Trường Sinh nữa.
Chẳng qua hận nhất chính là Diệp Vô Diện, sau đó mới đến Đậu Trường Sinh.
Hai người này đều có hiềm nghi, nếu là có khả năng thì ai trong hai người bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Trong lầu các một tòa lầu cao nhất, mặt Gia Cát Thanh Vân lộ ra vẻ buồn bã đau thương, toàn thân để lộ ra dáng vẻ già nua, không khí trầm lặng giống như một khối thi thể.
Gia Cát Phi, Gia Cát Dao chết.
Là đả kích rất lớn đối với Gia Cát Thanh Vân.
Hai người kia không riêng gì là nhân tài mới xuất hiện của Gia Cát thị, là cột trụ đủ để đảm bảo cho gia tộc hưng thịnh, vẫn là nhi nữ của Gia Cát Thanh Vân.
Vốn là đi đến Tam Tiên Đảo tham dự đại hội Long Môn, là từ Đông Phương Thái A hộ giá hộ tống, nhưng đề cập đến con cháu của mình, Gia Cát Thanh Vân tự mình lên đường chạy đến, lại không ngờ chuyến đi đến Long Môn này lại là thiên nhân vĩnh cách, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Lão gia.”
“Có tin tức truyền tới, Tưởng thiếu hiệp mang thi cốt của thiếu gia và tiểu thư trở về.”
Vốn Gia Cát Thanh Vân vẫn không nhúc nhích giống như pho tượng, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tới chỗ nào rồi?”
“Cách Lệ Tiên Thành còn có một đoạn, chờ một chút là sẽ đến.”
Gia Cát Thanh Vân đứng dậy, sau khi đi ra khỏi lầu các thì phóng lên trời cao, trực tiếp xông về phía đông.
Sau đó không lâu, hắn nhìn thấy Tưởng Côn Sinh một thân áo trắng như tuyết, lưng đeo một Diêm La Kỳ đang đi ở phía trước, đằng sau có một mã phu dẫn dắt một chiếc xe ngựa, phía trên đặt hai chiếc quan tài màu đen.
Gia Cát Thanh Vân từ trên trời rơi xuống đứng ở bên cạnh xe ngựa nhìn quan tài màu đen, đôi mắt không khỏi ửng đỏ, cũng không lập tức tiến lên mà là nhìn về phía Tưởng Côn Sinh nói: “Tưởng thiếu hiệp có tình có nghĩa, Gia Cát thị ta vô cùng cảm kích.”
“Về sau có việc, có thể đến Yến Địa tìm ta.”
Ở giữa hai đầu lông mày của Tưởng Côn Sinh vô cùng khí khái hào hùng, giọng nói bi thương: “Ta và Phi đệ tâm đầu ý hợp, lần này không bảo vệ được Phi đệ.”