Chương 302: Chân Long Long tộc ám toán.
“Tưởng Côn Sinh sợ gặp phải ngươi và Triệu Minh Ngọc liên thủ săn giết, nên đã chủ động rời đi, mà sau đó không lâu, Triệu Minh Ngọc cũng rời đi.”
“Do Triệu Vô Độ kêu đi, bởi vì duyên cớ là ngươi nên Triệu Minh Ngọc cũng không an toàn khi ở đại hội Long Môn, thừa dịp thế cục còn chưa ác liệt, nhân cơ hội rời khỏi Tam Tiên Đảo.”
“Cho nên, thế cục của Nhân tộc ở đại hội Long Môn tiếp đến sẽ rất gian nan.”
“Ngươi là toàn bộ hy vọng của cả Nhân tộc.”
Đông Hải Ngạn.
Giờ đã qua mấy ngày kể từ khi liên lạc với sư phụ thần bí.
Đậu Trường Sinh gặm khoai tây chưng chín, tản bộ dọc theo Đông Hải Ngạn, nhìn ánh sáng rực rỡ ở phía trước đang dần đến gần.
Từ sau khi biết Tưởng Côn Sinh chạy trốn, Triệu Minh Ngọc biến mất, thì Đậu Trường Sinh chưa cười thêm lần nào, hiện giờ áp lực nặng nề, như đang khiêng ngọn núi cao trên vai vậy.
Trong lúc vô tình, mình trở thành hy vọng của cả tộc.
Hiện giờ, 30 danh ngạch của Nhân tộc, 90 mảnh vảy rồng, Đậu Trường Sinh đã thu lại được 89 mảnh, chỉ còn lại một mảnh cuối cùng ở trước mà thôi.
Sau khi Tưởng Côn Sinh và Triệu Minh Ngọc bỏ quyền, những người tham dự khác cũng lựa chọn từ bỏ, vậy nên Đậu Trường Sinh là người mà trước không có ai, về sau cũng chẳng ai bằng, tự mình giữ hết 30 danh ngạch của Nhân tộc.
Đây vốn là một chuyện lớn oanh động thiên hạ, đủ để lên trang đầu của Thiên Cơ Báo, nhưng nó chỉ được nhắc vài câu trong một phần nào đó không quan trọng, chuyện lớn để Thiên Cơ Báo đưa tin hiện giờ toàn là mấy chuyện liên quan đến Diệp Vô Diện.
Đậu Trường Sinh cũng thông qua Thiên Cơ Lâu mà có được vài tờ Thiên Cơ Báo.
Biết được tường tận từ đầu đến cuối câu chuyện lần trước, bởi vì Diệp Vô Diện hoạt động sôi nổi quá nên đã đưa mình thoát khỏi vụ này hoàn toàn.
Diệp Vô Diện giả làm Tưởng Côn Sinh, đánh lén Gia Cát Thanh Vân, lại liên thủ với Trần Trường Sinh và Trần Bá Tiên, sau khi trả giá đắt thì thành công giết chết một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.
Việc này oanh động thiên hạ, nổi quá nên che luôn cả đại hội Long Môn.
Trung tam phẩm nghịch phạt thượng tam phẩm, đã vậy còn là Đại Tông Sư nhị phẩm chứ không phải Pháp Tướng Tông Sư tam phẩm, chuyện như này gây chấn động hơn nhiều so với chuyện một người chiếm hết danh ngạch đại hội Long Môn.
Dù gì thì điểm gây chấn động nhiều lắm, ví như chuyện cấp thấp giết cấp cao, chuyện Đế Đạo Thần Binh Long Tước Đao của Đại Hạ cũng vậy, hoặc là chuyện Trần Bá Tiên thần bí lần đầu lên sóng.
Vả lại vì cái nhìn khinh thường của Triệu Vô Cực với đại hội Long Môn, thêm đám người Trần Trường Sinh, Diệp Vô Diện với cả Tưởng Côn Sinh đều từ bỏ, nên cấp bậc của đại hội Long Môn bị hạ thấp rất nhiều.
Với lại, nhiều vảy rồng như vậy thì trong mắt người đời chúng cũng chỉ là thứ mà Diệp Vô Diện không cần, Đậu Trường Sinh chỉ là nhặt được của hời mà thôi, cho nên việc này chỉ được nhắc thoáng qua trên Thiên Cơ Báo.
Đậu Trường Sinh rất vừa lòng với việc này, hiện giờ mình chỉ muốn khiêm tốn thôi.
Từ từ bước tới mục tiêu phía trước, Đậu Trường Sinh nhìn một bóng dáng đang ngồi trên đất.
Đó là một nam tử đầu đội mũ tròn, người khoác áo ngắn, có chùm râu dê, chỗ ngực áo có thêu một vòng tròn bằng chỉ bạc, ở giữa có một chữ thiên được thêu bằng tơ vàng.
Đang ngồi ngay ngắn cạnh một cái nồi sắt, củi khô cháy không ngừng khiến chiếc nồi sắt kia bốc khói nghi ngút.
Nam tử lấy một miếng thịt, rồi ném ra vài đạo pháp lực như dao sắc cắt miếng thịt kia thành từng lát mỏng như cánh ve, từng lát thịt ấy rơi hết vào nồi.
Lấy gia vị ra rồi ném hết vào trong nồi, Thiên Thông không quay đầu lại nói: “Đợi qua mười nhịp thở nữa là thịt này có thể ăn được rồi.”
Đậu Trường Sinh đi tới bên cạnh nồi sắt, hàn băng ngưng tụ trên đất rồi biến thành một chiếc ghế dài, ngồi ngay ngắn trên ghế xong mới duỗi tay ra, một đôi đũa ngưng tụ bằng băng xuất hiện, bắt đầu gắp miếng thịt trong nồi lên cho vào miệng.
Còn khoai tây trong tay thì chẳng biết đã biến mất từ khi nào rồi.
Thiên Thông đưa tay vuốt chòm dâu dê của mình rồi từ tốn nói: “Kể từ khi từ biệt tại Thần Đô đã lâu lắm rồi không gặp Đậu danh bộ.”
Đậu Trường Sinh cười mỉa nói: “E là ngươi gặp không ít đâu.”
“Ta xem Thiên Cơ Báo rồi, e là số lần mà ngươi quan tâm ta còn nhiều hơn cả quan tâm lão bà của ngươi ấy chứ.”
Dường như Thiên Thông không nghe thấy lời mỉa mai ấy, vẫn tươi cười như cũ, tiếp tục nói: “Lần này đến gặp Đậu danh bộ là để tiễn biệt.”
“Lần này đi, thiên nhân vĩnh cách.”
“Khó có cơ hội gặp lại nhau nữa.”
“Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ta vô cùng biết ơn Đậu danh bộ đã không ngừng tạo nên những chủ đề nóng hổi, giúp địa vị của ta ở Thiên Cơ Lâu tăng lên vùn vụt.”
“Cố ý chuẩn bị một ít rượu ngon và thức ăn, để nâng cốc vui vẻ với Đậu danh bộ.”