Chương 304: Chân Long Long tộc ám toán. (3)
“Chỉ cần nghiệt long Thượng Nguyên bình phục, là có thể động thủ với Hắc Thủy Quan, trợ giúp Long Đình đánh bại Hắc Thủy Quan.”
“Chỉ tiếc, nhìn thấu điểm này thì dễ, nhưng đã không thể ngăn cản nghiệt long Thượng Nguyên nữa rồi.”
“Biết tin quá muộn, hai bên đã ký kết khế ước, Thần Ma không được ra tay, có Yêu tộc và man tộc kiềm chế, đại trận đã bày ra, hai bên đều phải tuân thủ ước định.”
Sắc mặt Đậu Trường Sinh nghiêm nghị, trầm giọng nói : “Biết tin quá muộn?”
“Nhưng nghiệt long Thượng Nguyên kia cũng là cảnh Thần Ma mà?”
Thiên Thông cười khổ: “Đúng vậy, Thần Ma yếu nhất thì vẫn là Thần Ma.”
“Nhưng nếu Thượng Nguyên tự chém một đao, cảnh giới tụt xuống dưới cảnh Thần Ma thì sao?”
“Vì tham dự đại hội Long Môn, cảnh giới của nghiệt long Thượng Nguyên chắc chắn sẽ tụt xuống, dựa vào thân phận của đối phương ở Long tộc, lại thêm ám môn được Long Môn Chân Long để lại, nghiệt long Thượng Nguyên không phải Thần Ma, nhưng cảnh giới cụ thể thì khó mà bảo đảm.”
“Nhưng chắc chắn, cho dù không phải nhất phẩm, mà chỉ là Đại Tông Sư nhị phẩm.”
“Thực lực như thế cũng tuyệt đối là người đứng đầu dưới Thần Ma, kể cả Trần Diệt Chu cũng không phải là đối thủ.”
“Chín đặc trưng lớn của Thần Ma, ít nhất phải có sáu loại, thậm chí là nhiều hơn nữa, như vậy thì sao là đối thủ được.”
“Cho nên hiện giờ cố ý khống chế dư luận, dẫn dắt sự chú ý của thiên hạ sang Diệp Vô Diện.”
“Lần này ta đích thân đến đây để nói hết tất cả cho Đậu danh bộ biết, cũng là do lão tổ tông không đành lòng nhìn thấy người anh dũng như Đậu danh bộ phải chết trong mơ màng hồ đồ, vậy nên mới đồng ý nói ra tất cả sự thật.”
Đậu Trường Sinh cũng hiểu ra rồi, hóa ra bọn Tưởng Côn Sinh và Triệu Minh Ngọc rời đi là do có ẩn tình khác.
Thiên Thông lại nâng ly uống một ngụm rượu, khâm phục từ đáy lòng mà nói: “Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cứ đi.”
“Ta không sánh bằng.”
“Người trong thiên hạ cũng không sánh bằng.”
Trong lòng Đậu Trường Sinh giá băng, moá nó chứ? Vậy mà không có ai tới nói cho mình biết.
Lục Phiến Môn, Tiêu thị ở Lương Châu, m Cực Tông, còn cả sư huynh Triệu Minh Ngọc, sư phụ Triệu Vô Độ, cho dù không biết chuyện nghiệt long Thượng Nguyên, nhưng chắc chắn biết được nguy hiểm, vậy mà không có một tin nào được truyền đến cả.
Quả nhiên đều không đáng tin mà.
Không đúng, trong này có vấn đề.
Không thể nào mà không có một tin tức gì.
Triệu sư huynh vẫn rất trượng nghĩa, từng ra tay vì mình rất nhiều lần, lần này ngăn cản Tưởng Côn Sinh cũng đã mạo hiểm lắm rồi.
Chỗ nào có sai sót nhỉ.
Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cứ đi, ai chứ chắc chắn không phải Đậu Trường Sinh, cho nên nói thẳng:
“Đi, chúng ta về Lệ Tiên Thành.”
Nhưng mà lời nói ra lại biến chất rồi: “Vì nhân tộc, sợ gì cái chết.”
“Lần này ta đi, chưa từng nghĩ tới việc sống sót quay về.”
Thiên Thông khen ngợi: “Đậu danh bộ khí phách.”
“Vật này là do lão tổ tông tặng, là một phần tâm ý, là ám môn do các Thần Ma của tộc ta để lại, dùng để tăng thêm cơ hội sống cho Đậu danh bộ, Đậu danh bộ cứ việc đi, đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngài sẽ được lão tổ tông trông nom, sẽ thu làm đệ tử quan môn.”
“Đậu danh bộ không phụ Nhân tộc, chúng ta ắt sẽ không cô phụ bầu nhiệt huyết của Đậu danh bộ.”
Lại kính cẩn cúi người nói: “Tiễn đưa Đậu danh bộ.”
Móa nó.
Ông đây không muốn đi mà.
Mọe nó chứ, vảy rồng này có điều kỳ lạ, có Chân Long chơi ta.
Thiên Thông.
Ngươi là đồ phế vật.
Không thấy vảy rồng sai sai hả?
Ông đây còn cứu được mà.
Từng chiếc vảy rồng, tràn ngập ánh vàng lấp lánh.
Hào quang như thần thánh không thể xâm phạm, từng sợi hào quang hội tụ tại cùng một chỗ, tạo thành nhất một cây trụ trời nối liền mặt đất với bầu trời.
Từng chiếc vảy rồng tụ lại bên nhau, vốn dĩ nên xếp chồng so le nhau, nhưng hết lần này đến lần khác lại xếp lên nhau, từng chiếc vảy rồng như cánh ve, xếp lại cùng một chỗ, giống như một quyển sách, từng trang, từng trang giấy xếp theo thứ tự cùng nhau.
Bây giờ vảy rồng bị Đậu Trường Sinh đặt ở trên người, để lộ vô tận ánh sáng, lại giống như là có một đạo ý chí, nằm ngay bên trên vảy rồng lộ ra một cách rõ ràng, mượn nhờ vô tận hào quang lan tràn, một đạo ý chí này miễn cưỡng khống chế Đậu Trường Sinh.
Hai người bắt đầu đấu sức, cả hai lâm vào trạng thái giằng co, không còn như vừa mới bắt đầu, trực tiếp khống chế được Đậu Trường Sinh, nhưng lúc này Đậu Trường Sinh không có cảm thấy vui sướng, mà ngược lại đầy mặt âm trầm.
Chủ quan.
Hắn tuyệt đối không ngờ được, Chân Long của Long tộc lại trực tiếp ra tay đối với hắn.
Hắn hoàn toàn xem nhẹ một mảnh vảy rồng này bị quên lãng này, quên mất đồ vật này xuất ra từ Long Đình, nó hoàn toàn là từ vảy của Chân Long Thượng Cổ tế luyện rất lâu mà thành.