"Đây là huynh đệ ruột thịt của ta. Ta đánh chết hắn. Ta sẽ cảm thấy đau lòng."
"Tại sao còn không phải là hảo hữu?"
"Xem ra thật sự không thể thêm được."
"Phế vật, ngươi thậm chí còn không phải hảo hữu, ta để ngươi sống thì còn có tác dụng gì?"
Đậu Trường Sinh lật tay vỗ một cái vào cánh cổng, Cửu thái tử ở cách đó không xa, hơi thở của hắn bắt đầu suy giảm, giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên: "Đã chậm trễ lâu như vậy rồi."
"Xem ra ta dùng loại phương thức này thì không thể trở thành hảo hữu."
Giá trị tu vi chắc chắn có thể lấy được.
Chẳng qua phương pháp của ta không đúng.
Long Môn nhận chủ.
Chuyện này vốn chẳng trì hoãn bao nhiêu thời gian.
Ngay khi Cửu thái tử phát động công kích, môn linh Long Môn đã thành công nhận chủ, đây là nguyên nhân Đậu Trường Sinh lựa chọn đứng ở bên trong Long Môn, Long Môn đã là sự trợ giúp mạnh nhất của Đậu Trường Sinh lúc này.
Môn linh Long Môn đang ngụy trang khôi phục, đang bắt đầu nhận chủ, đây chỉ là một lần Đậu Trường Sinh nếm thử mà thôi.
Một con rồng trước mặt này là nguyên linh bất diệt của Chân Long Thượng Cổ, thực lực bây giờ là võ đạo nhất phẩm, Vô Thượng Tông Sư, nhưng vị cách lại rất cao, tương đương với cấp độ Thần Ma.
Nếu không phải do nguyên linh bất diệt, chính là từ Long hậu mang thai, chủ động vứt bỏ một bộ phận mới khôi phục được hoàn chỉnh, thì sẽ không tài nào khôi phục được nguyên linh bất diệt của Chân Long Thượng Cổ, vào thời kỳ đỉnh cao, vị cách của nó đã vượt qua cả Tiên Thiên Thần Ma thông thường.
Một con cá lớn như vậy, nếu giờ mà giết ngay thì quá mức đáng tiếc.
Nếu có thể thêm vào hảo hữu, như vậy nhất định sẽ tăng trưởng ít nhất mấy chục vạn giá trị tu vi, đây vẫn là tính theo hướng ít đi, còn nếu tính theo bảo rương thì cũng ít nhất là bảo rương màu cam.
Tuyệt đối có thể chờ nó béo lên để cho thực lực của mình hoàn toàn một phát tăng vọt.
Cho nên mới thử diễn kịch một chút, cho đối phương cơ hội, khiến cho đối phương sinh ra hy vọng phản sát.
Nếu không bị dứt rời Long Môn gia trì, thực lực bắt đầu ngã xuống, như vậy cho giá trị tu vi cũng sẽ bị thấp đi, nhưng không ngờ sau khi thử thì cũng không thành công.
Đôi mắt Đậu Trường Sinh nặng nề nhìn Cửu thái tử đã bị rớt cấp từ thượng tam phẩm, giờ ước chừng chỉ còn là trung tam phẩm.
Cửu thái tử không cam lòng, tức giận rít gào hô lên: "Không thể nào."
"Làm sao môn linh Long Môn lại nhận ngươi làm chủ được?"
"Bản thái tử mới là nguyên linh bất diệt của Chân Long Thượng Cổ, môn linh Long Môn nhận chủ phải là bản thái tử mới đúng."
Chuyện này đã làm rối tung sự nhận thức, hoàn toàn vi phạm tính minh xác và tam quan của Cửu thái tử, Cửu thái tử hoàn toàn điên cuồng, sau khi mất đi gia trì của Long Môn, thực lực chỉ còn là trung tam phẩm, liều mạng với Đậu Trường Sinh cũng không nhất định sẽ thắng lợi, chứ đừng nói bây giờ đối phương còn có Long Môn ủng hộ.
Chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Điều này đối với người thông minh tuyệt đỉnh như Cửu thái tử là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Trước giờ hắn cũng không để tên Đậu Trường Sinh đang đứng trước mặt này vào mắt, đặc biệt là lúc ở trong bí cảnh Long Môn, quả thực như một thằng hề buồn cười đến cực điểm, nhưng hết lần này đến lần khác bản thân mình lại thua ở trong tay thằng hề này.
Không cam lòng, tức giận, tuyệt vọng… Đủ loại cảm xúc tiêu cực xuất hiện, làm cho Cửu thái tử không ngừng la hét, bộ dạng đã hoàn toàn mất đi lý trí, tâm tính hoàn toàn sụp đổ.
Bốp bốp bốp bốp!
Đậu Trường Sinh vỗ tay khen ngợi, nói: "Cảm xúc tuyệt vọng mà ngươi đang biểu hiện thật sự giống y như đúc, nếu là lời nói mới rồi, thật đúng là sẽ giấu giếm được ta."
"Nhưng lúc này người ở trước mặt ngươi chính là ta, chỉ với chút tâm tư nhỏ này của ngươi, ta liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra được."
"Chẳng qua là còn chưa từ bỏ ý định, muốn giãy giụa một lần cuối cùng, trên người ngươi nhất định vẫn còn chuẩn bị thứ gì đó ở phía sau."
Một bàn tay của Đậu Trường Sinh đặt ra sau lưng, từ từ giảng giải: "Ngươi là nguyên linh bất diệt của Chân Long Thượng Cổ, được Long hậu mang thai ra, lão long Ngao Xuân, chủ nhân của Long Đình kia cũng không phải làm từ thiện mở thiện đường, hắn bắt đầu hội tụ nguyên linh bất diệt của Chân Long Thượng Cổ."
"Tuyệt đối không phải gian nan cực khổ phục sinh lão tiền bối, ván cờ Ngao Xuân hao tâm tổn sức bày ra lớn như vậy, đương nhiên là muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách."
"Ngươi cũng hiểu rõ chuyện này, vì vậy cho đến nay vẫn chưa từng sử dụng những thứ ngươi chuẩn bị ở phía sau."
"Lúc đó ngươi nói Bách Cổ Đạm Hồn Hương là được tồn lưu từ thời Thượng Cổ, ta phán đoán đây không phải thứ xuất từ Long Đình, mà là đồ vật của ngươi."
"Đặc biệt là ngươi quá thông minh, cũng không hề giống như một con ấu long chưa trải sự đời, chưa bao giờ rời khỏi Long Đình."