Năm đó thậm chí là tuỳ tiện có thể đổi dòng họ Đại Chu, mở ra 500 năm thiên hạ của Trương gia, đi lên con đường Chân Long Thiên Mệnh, bằng vào Đại Thương không có Thần Ma, Đại Chu không có Thần Ma, trở thành Thần Ma chi đỉnh, đi lên một con đường dễ dàng nhất thành Tiên Thiên Thần Ma.
Nhưng thời kì đỉnh cao của Á Thánh, treo ấn phiêu phiêu mà đi, từ bỏ tất cả quyền thế, vừa làm ruộng vừa đi học bên trong quần sơn làm một vị nhàn vân dã hạc.
Từ bỏ con đường đơn giản nhất, đi một đường khó khăn nhất.
Có thể nói là đạo đức mẫu mực, thiên hạ ca tụng, người người kính ngưỡng.
Nhưng điểm mù của tư duy, chính là trên dưới tôn ti, quan niệm chưa từng bình đẳng.
Quan niệm quân thần đã thâm nhập vào trong xương cốt, cho dù là phủ định cũng chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi.
Bàn về lực lượng thì kiếp trước không bằng kiếp này, nhưng bàn về mặt khác, hoàn toàn chính là treo lên đánh, một bộ này đối với Hoàng Đạo Thần Binh khác, như là Uy Đạo Thần Binh Thái A, cái kia hoàn toàn khịt mũi coi thường, nhưng già có chỗ theo, nhỏ có chỗ nuôi, Nhân Đạo chi kiếm Trạm Lư lại ăn một bộ này.
Ánh mắt của Đại tế ti của Hồ man nhìn Trạm Lư Kiếm ở xa xa, không khỏi than thở nói: “Nhân tộc được trời ưu ái, Thần Binh bên trong Nhân Hoàng Miếu rất nhiều, tiểu tộc như chúng ta không thể so sánh được.”
“Nếu không phải chúng ta đau khổ liên hợp thì đã bị Nhân tộc hủy diệt từ lâu.”
Ánh mắt của Đại tế ti của Hồ man lại nhìn về phía Đậu Trường Sinh, mở miệng tán thưởng nói: “Tâm tính kia của hắn có thể dẫn động Trạm Lư Kiếm xuất thế, chủ động che chở cho hắn, Nhân tộc đã ra một vị nhân giả.”
“Đúng lúc, chúng ta muốn biết rõ ràng về Long Môn từ đầu đến cuối, còn mời vị tiểu hữu này báo cáo.”
Tất Phương cũng đồng ý nói: “Có thể dẫn động Nhân Đạo chi kiếm Trạm Lư, vậy phẩm chất nhân nghĩa không cần phải nghi ngờ, tuyệt đối sẽ không nói dối, cố tình lừa gạt chúng ta.”
Hôm nay Tự Vô Mệnh nghe thấy chê cười lớn nhất.
Đậu Trường Sinh có nhân phẩm vững vàng, nhân nghĩa vô song.
Trên bầu trời Đông Hải.
Tiên Tề Thái Tổ lắng nghe từng tiếng tán thưởng, một cảm giác không tốt càng ngày càng mãnh liệt, đây là một số Thần Ma không hiểu sự tích của Đậu Trường Sinh, tương đối lạ lẫm Đậu Trường Sinh, sau khi nhìn thấy Nhân Đạo chi kiếm Trạm Lư Kiếm bèn nhận định Đậu Trường Sinh là nhân nghĩa vô song.
Tiên Tề Thái Tổ lại nhìn kỹ Đậu Trường Sinh thêm một chút nữa, như thế nào cũng không chịu thừa nhận Đậu Trường Sinh là nhân nghĩa vô song, vốn không có ý định trực tiếp công khai ra chuyện của Long Môn để cho vạn tộc đều hiểu được.
Nhưng lúc này đột nhiên thay đổi chủ ý, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tự Vô Mệnh, Tự Vô Mệnh hơi hơi gật đầu với Tiên Tề Thái Tổ, hiển nhiên là hai bên đều có chung một ý tưởng.
Đậu Trường Sinh không có khả năng là nhân nghĩa vô song, miệng đầy thành tín đạo đức, tên nhóc con này nói lời vớ vẩn hết bài này đến bài khác, một chữ cũng không thể tin, không lo lắng tiết lộ tình báo trọng yếu gì, còn có thể nhờ vào đó để đuổi đi rất nhiều Thần Ma.
Bây giờ vạn tộc trong thiên hạ nhìn chằm chằm, Thần Ma tới đây thật sự quá nhiều, âm thầm ẩn tàng không biết bao nhiêu, từng hơi thở đều chủ động ẩn nấp , nếu như khai chiến chính là một bút sổ sách lung tung rối loạn.
Mặc dù ai cũng không muốn đánh nhưng tuyệt đối không thể lui bước, cuối cùng dưới sự giương cung bạt kiếm không chừng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Tiên Tề Thái Tổ lãnh nhạt mở miệng nói: “Đậu Trường Sinh là nhân tài mới xuất hiện của tộc ta, nhân nghĩa vô song, đối đãi với mọi người thành tâm thành ý, phẩm hạnh của hắn cao thượng.”
Mạnh như Tiên Tề Thái Tổ, vốn tưởng rằng bản thân mình có thể nói ra những từ trái lương tâm mà mặt không đổi sắc, nhưng lúc này cũng không thể không dừng lại một chút, nói một vị tội ác chồng chất có phẩm hạnh cao thượng, ngôn từ này thật sự là khiến cho người ta khó chịu.
“Có Nhân Đạo chi kiếm Trạm Lư Kiếm làm chứng cũng không cần phải nghi vấn.”
“Trạm Lư Kiếm là Hoàng Đạo Thần Binh Thượng Cổ, bây giờ là vật vô chủ, không ai có thể chủ động điều khiển linh tính khôi phục, có thể chủ động xuất hiện đều là do Đậu Trường Sinh nhân nghĩa vô song, phù hợp tiêu chuẩn nhận chủ của Trạm Lư Kiếm.”
“Muốn nói ra chuyện của Long Môn, cuối cùng xảy ra những chuyện gì bên trong không khó, đây là tạo hóa của hậu bối tộc ta, vô duyên vô cớ nói ra, người muốn nghe người nhất định phải có đền bù.”
Đại tế ti của Hồ man không thèm để ý chút nào, trực tiếp gật đầu đồng ý nói: “Có thể.”
“Căn cứ trình độ bí ẩn của tin tức, chúng ta tự sẽ phán đoán, sau đó sẽ mang đến Nhân tộc.”
Các vị Thần Ma đều không thèm để ý, đối với Thần Ma thì đây chỉ là một chút chuyện nhỏ như chín trâu mất một sợi lông, là cấp bậc thang cho Nhân tộc, mục đích chân chính của bọn hắn đến là vì Long Môn, mặt khác đều là chuyện râu ria không đáng kể.