Một lần Long Môn mở ra, trước sau phục vụ chính là Đậu Trường Sinh, thân là chủ của Long Môn, vô luận có bao nhiêu người đi Long Môn đều sẽ bị Đậu Trường Sinh một mẻ hốt gọn, lại nói một chút thuyết pháp thông tục, 10 năm sau khi Long Môn mở ra, chính là một quá trình Đậu Trường Sinh tẩy trắng Long Môn lên bờ.
Tiên Tề Thái Tổ lâm vào trong im lặng, lời nói của Đậu Trường Sinh có độ tin cậy rất cao, không có cần thiết phải lừa gạt bọn hắn, lần Long Môn mở ra tiếp theo chính là lúc Long Môn ra chủ nhân chân chính.
Đáng tiếc, tỷ lệ Long tộc thắng quá cao.
Ngao Xuân thôn phệ trước đó, mượn nhờ loại bí pháp và nghi thức bí mật nào đó thành công hóa thành nguyên linh bất diệt của Chân Long Thượng Cổ, mức độ uy hiếp còn ở trên cả Cửu thái tử, hi vọng trở thành chủ của Long Môn, Nhân tộc là không tranh nổi.
Tự Vô Mệnh nhìn Tiên Tề Thái Tổ im lặng, trực tiếp mở miệng nói: “Không thể lưu lại Ngao Xuân, phải tìm cơ hội chém hắn.”
Tiên Tề Thái Tổ gật đầu nói: “Xử lý chuyện này để cho Thiên Cơ tiền bối làm đi.”
Tất nhiên Ngao Xuân là uy hiếp lớn nhất thì sẽ không thể lưu lại, cho dù tương lai Ngao Xuân sẽ bị Long tộc bảo hộ trọng điểm, nhưng Nhân tộc cũng phải giết hắn, cơ hội còn có trong thời gian 10 năm.
Tiên Tề Thái Tổ suy nghĩ một chút, từ từ mở miệng nói: “Không chỉ là chúng ta làm, phải kéo cả vạn tộc lên, lần Long Môn mở ra tiếp theo, muốn vạn tộc cạnh tranh, mục đích của chúng ta không phải đạt được một kiện Thần Binh Long Môn này, mà là muốn để cho Long Môn giống y như lúc trước.”
“Có thể lẳng lặng đứng sừng sững ở Đông Hải, Long tộc không dùng được là được.”
“Thực lực của Nhân tộc ta thế hệ trước lại mạnh hơn thế hệ sau, sớm muộn gì có một ngày sẽ ra một vị hào kiệt đoạt Long Môn về.”
Tự Vô Mệnh suy nghĩ một chút, ngược lại cũng gật đầu nói: “Kéo vạn tộc vào cục, giảm xuống hi vọng thành công của Long tộc là có thể được.”
Nhân tộc ở một chuyện Long Môn này chính là một cây gậy quấy phân, bất luận là ai muốn thành công, trực tiếp đi phá hư là được rồi, ai cũng không thể dùng Long Môn mới là Long Môn tốt.
Đậu Trường Sinh đối với điều này là không sao cả, kể cả Thần Ma ra trận thì Long Môn kia cũng là của mình, vạn tộc tới bao nhiêu cũng đều là đi chịu chết.
Sau khi đơn giản hỏi thăm vài câu, biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối của Long Môn xong, Tiên Tề Thái Tổ bèn để Đậu Trường Sinh rời đi.
Đi ra tiếp phòng khách, Đậu Trường Sinh đi theo một vị thị nữ, đi lại ở trên hành lang đi ra bên ngoài Động Thiên.
Nói một câu lời nói thật, trong lòng Đậu Trường Sinh là không thỏa mãn hài lòng.
Thật vất vả tiếp xúc Động Thiên, liên quan đến bí ẩn một phương thế giới cao cấp này, Tiên Tề Thái Tổ làm chủ nhân là Thần Ma không tiếp đãi mình cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng chí ít cũng phải làm cho mình ngủ lại, phái một vị hậu duệ xuất hiện tới chiêu đãi mình chứ nhỉ?
Kém nhất thì ngươi cũng phải lo cho một bữa cơm ăn.
Chính mình là đại công thần của Nhân tộc, ăn một miếng cơm nóng hổi cũng rất tốt mà.
Aiz, vậy mà cái gì cũng không có.
Người giống như Tiên Tề Thái Tổ như thế này, xem xét chính là có rất nhiều hậu duệ, khả năng đích tử không có mấy nhưng sinh ra huyết mạch, kể cả nhân khẩu hơn trăm vạn, hơn ngàn vạn cũng không hiếm lạ.
Nhân khẩu một đời vương triều tôn thất, kinh nghiệm mấy trăm năm sinh sôi nảy nở là một nhân số khổng lồ.
Lúc tới là bảy sắc cầu vồng, giẫm mạnh lên trên mặt, bản thân bảy sắc cầu vồng sẽ động đậy, đãi ngộ lúc rời đi hạ thấp xuống, nhìn thị nữ dẫn đến bên cạnh một con đường nhỏ hẹp như ruột dê.
Lại tỏ ý tự mình đi xuống núi, trong lòng Đậu Trường Sinh lại thở dài.
Đây là coi mình thành ôn thần đi.
Có sắc mặt hại người nha.
Nhân phẩm của mình không tự biên tự diễn mà là trải qua Nhân Đạo chi kiếm Trạm Lư nghiệm chứng, đây chính là nhân phẩm vững vàng vượt qua thử thách, Thần Ma vạn tộc tán thưởng, vậy mà không thể tưởng tượng được Thần Ma nhà mình lại không tin.
Trong lòng bảo bảo ấm ức.
Đậu Trường Sinh hít thở mấy hơi thật sâu, ánh mắt nhìn phương xa, nhìn Động Thiên sơn hà tú lệ, mơ hồ có thể cảm thụ đến bên trong có những ánh mắt âm thầm thăm dò.
Sơn hà tốt đẹp, đáng tiếc vô duyên nhìn một lần cho đã mắt.
Vậy mà chính Thần Ma lại sợ xảy ra chuyện.
Cũng không nghĩ lại một chút, Động Thiên thanh tịnh tường hòa như thế, làm sao có thể xảy ra vấn đề đâu?
Đậu Trường Sinh phẩy ống tay áo, đưa tay nhấc Băng Phách Đao ở bên hông, sải bước đi vào chỗ sâu của đường nhỏ ruột dê kia.
Nơi này sớm muộn gì bản thân mình cũng sẽ trở lại.
Đường nhỏ ruột dê này quanh co khúc khuỷu giống như chín quẹo mười tám ngoặt, không ngừng kéo dài xuống dưới chân núi, đường đi xuống núi rất thông thuận.