Chương 404: Ngôi sao chổi đăng môn nhất định xảy ra chuyện 3
Có tông môn ủng hộ pháp khí và trận pháp, Đậu Trường Sinh lại mua trên mấy bộ từ Tài Thần Các, Lục Phiến Môn cũng có ủng hộ, chuẩn bị trước trước sau sau cũng đã vô cùng đầy đủ.
Võ giả tầm thường có một linh khí đã không tệ rồi, cho dù là anh kiệt trên Nhân Bảng cũng là một pháp khí, nhiều nhất là hai kiện pháp khí, pháp khí của Đậu Trường Sinh đều tính theo bộ, chuẩn bị này nếu còn không được nữa thì thật sự không phải là chiến tội.
Trong lúc Đậu Trường Sinh và Triệu Thất chưởng môn vui vẻ hoà thuận, phía dưới phòng lại hiện ra một cục diện hoàn toàn trái ngược.
Bầu không khí trên bàn rượu yên lặng, lần này xem như đám người sống sót sau tai nạn.
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, năm vị Tông Sư Ngũ Độc Ngô Công danh chấn thiên hạ lại xuống tay với bọn họ, hơn nữa lại ra tay một lần nữa, thực lực mạnh như vậy lại còn dùng kế, thoáng một cái đánh bọn họ trở tay không kịp.
Thế cho nên Tây Giang Kiếm Phái cũng không có bao nhiêu sức chống cự lại đã bị Ngũ Độc Ngô Công ném một mồi lửa cháy không còn cái gì.
Nếu Tây Giang Kiếm Phái có chuẩn bị, tụ tập toàn bộ đệ tử ở cùng một chỗ, phối hợp với đại trận cùng với hai vị Tông Sư chủ trì thì cũng không phải không thể đấu một trận với Ngũ Độc Ngô Công.
Lại cho bọn họ trong nháy mắt mời vài vị Tông Sư trợ quyền, làm sao sẽ hiện ra cục diện nghiêng về một phía như vậy.
Trong lòng mỗi một vị đệ tử Tây Giang Kiếm Phái sống sót đều ưu tư nhưng cũng là có may mắn.
Một gã đệ tử Tây Giang Kiếm Phái buông chén rượu xuống, đứng dậy nói: "Ta đi thúc giục một chút, sao nửa ngày rồi rượu còn chưa đưa lên?"
Sau khi hắn đẩy ra ghế dựa đi ra cửa phòng, đệ tử Tây Giang Kiếm Phái mở miệng hô: "Tiểu nhị?"
Tiếng gọi kéo dài khuếch tán đến phương xa, tiếng hô này ẩn chứa pháp lực, hiển lộ rõ ràng đây là một vị võ giả trung tam phẩm.
Tiếng hô khuếch tán truyền ra, nửa ngày không có bất cứ phản ứng nào, lông mày của đệ tử Tây Giang Kiếm Phái nhíu lại.
Tây Giang Nguyệt là tửu lâu lớn như vậy, hiện giờ bọn họ ở trong này ăn cơm, bên ngoài phòng chắc chắn có tiểu nhị hầu hạ, hơn nữa không chỉ có một vị tiểu nhị, hiện giờ kêu to như vậy lại không có một ai đáp lại.
Khuôn mặt của đệ tử Tây Giang kiếm hiện ra đỏ hồng, chỉ một thoáng đã tái đi, trong lòng lộp bộp một chút, đã xảy ra chuyện.
Đệ tử Tây Giang Kiếm Phái không dám chậm trễ cũng không quay trở về phòng, mà là nhìn cầu thang cách đó không xa, giống như một luồng gió mát trong nháy mắt đã tới bên cạnh cầu thang, từ cầu thang xông lên trên lầu.
Bây giờ ở trong Trích Tiên Phòng, chưởng môn và đại trưởng lão đều ở đó, còn có hai vị khách quý, đây toàn bộ đều là chiến lực Tông Sư, nếu đã xảy ra chuyện thì chắc chắn trong Trích Tiên Phòng là an toàn nhất.
Nhưng khi vị này vừa mới xông đến cầu thang đã nhìn thấy một vị nam tử trung niên tóc hoa râm, diện mạo tương đối kỳ lạ, lúc này hắn đang chắp hai tay ra sau lưng, đứng ở chỗ rẽ cầu thang.
Một đôi mắt sáng lạn như sao đang hờ hững nhìn chăm chú vào đệ tử Tây Giang Kiếm Phái.
Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, đệ tử Tây Giang Kiếm Phái chỉ biết là không tốt.
Nhưng ngay sau đó, khi đệ tử Tây Giang Kiếm Phái muốn chạy trốn.
Miệng nam tử trung niên khẽ mở mra, nhẹ nhàng phun một cái, một luồng gió mát thổi qua, quần áo của đệ tử Tây Giang Kiếm Phái bắt đầu tiêu tán, huyết nhục tan rã, xương trắng âm u xuất hiện, trong nháy mắt xương cốt cũng bị thổi tan.
Một vị rõ ràng sống sờ sờ.
Không đến một hơi thở đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Thông minh vặt."
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trích Tiên Phòng, cuối cùng nhìn vào một chỗ trong bóng tối, Phong Vô Tai cười lạnh: "Từ trước đến nay Ngũ Độc Ngô Công chúng ta đã nói là làm."
"Nói tàn sát Tây Giang Kiếm Phái."
"Cũng sẽ không lưu lại một ai."
"Lấy tiền làm việc, đây chính là quy tắc của chúng ta."
Tửu lâu Tây Giang Nguyệt.
Đệ tử Tây Giang Kiếm Phái ở bên trong nhã gian.
Phong Vô Tai nhẹ nhàng lắc một cái, trong tay cầm trường kiếm dài ba thước, phía trên mũi kiếm máu tươi không ngừng nhỏ giọt, Phong Vô Tai lật tay một cái, trường kiếm ba thước cắm trên mặt bàn.
Phần lớn thân kiếm chui vào mặt bàn, lưu lại là một phần thân kiếm bắt đầu rung rung, chuôi kiếm không ngừng lắc lư.
Một khối thi thể nằm ngang ở trên ghế, máu tươi theo miệng vết thương đang chậm rãi liên tục nhỏ xuống trên mặt đất thành một vũng máu.
Ánh mắt của Phong Vô Tai đảo qua gian phòng, xác định nhân số một chút.
Lấy khăn tay từ trong ống tay áo rộng thùng thình, lau bàn tay một chút, cuối cùng ném khăn tay xuống, nó từ từ bay xuống vũng máu, khăn tay dần dần bị nhuộm màu đỏ.
Phong Vô Tai đã xoay người rời đi, bây giờ toàn bộ đệ tử Tây Giang Kiếm Phái đều bị một lưới bắt hết, còn sót lại chỉ là một ít gia quyến kia, chẳng qua đây không phải là chuyện mà Phong Vô Tai phụ trách.