Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 408 - Chương 408. Huyết Chiến Tông Sư 2

Chương 408. Huyết chiến Tông Sư 2 Chương 408. Huyết chiến Tông Sư 2

Là tà ma ngoại đạo như nhau, nhưng Ngũ Độc Ngô Công tung hoành thiên hạ, trêu trọc không biết bao nhiêu kẻ địch, sống trong cảnh len lỏi trong thiên hạ.

Chưa bao giờ dám ở yên một chỗ trong một thời gian dài vì sợ bị bao vây tiêu diệt, cả đời chiến tích dữ dội phong phú, dạng khốn cảnh nào mà chưa từng gặp qua.

So sánh với sự quả quyết và tàn nhẫn của Phong Vô Tai, trưởng môn của Tây Giang Kiếm Phái là Triệu Thất lại kém xa, cửu đại ngoại môn của Âm Cực Tông có thân phận tôn vinh như thế này, luôn sinh sống dưới ánh mặt trời.

Làm sao có thể so được với Ngũ Độc Ngô Công liếm máu trên lưỡi đao, dưới sự cố tình nhắm vào, thậm chí là dùng con át chủ bài đánh lén của Đậu Trường Sinh, Phong Vô Tai cũng có thể thành công thoát được, tự mình cắt bỏ thịt mình, làm ngưng trệ sự khuếch tán của Thiên Tâm Băng Diễm.

Một loạt động tác, trong một nhịp thở đã hoàn thành.

Thật sự không hổ với thân phận Ma Đạo Tông Sư, ngược lại biểu hiện của Triệu Thất trở thành gánh nặng, sau khi tiết lộ nội tình của mình, còn bị hành động của Đậu Trường Sinh mê hoặc, vọng tưởng rằng Đậu Trường Sinh sẽ đến cứu mình.

Khi Triệu Thất nhận ra không ổn muốn né tránh thì đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, nhất là lần trước Triệu Thất đã bị thương khi vừa trải qua một trận đại chiến, còn bị Phong Vô Tai đánh lén, cơ thể đã bị thương nghiêm trọng, căn bản không thể né tránh.

Trơ mắt nhìn Thiên Tâm Băng Diễm rơi xuống, ban đầu nhiễm lên ngực của mình, sau đó liên tục lan ra, đóng băng cả thịt, máu tươi và lục phủ ngũ tạng của mình, cuối cùng sự sống cũng bị đông lại.

Ánh sáng trong đôi mắt bắt đầu tiêu tan toàn bộ, cuối cùng biến thành một khối băng điêu khắc sống động như thật.

Nơi này nổ ra trận chiến nhưng đại trưởng lão lại không tham gia, hắn thả người nhảy ra phía ngoài, chạy khỏi tửu lầu Tây Giang Nguyệt, sau đó lao ra Lữ Thành.

Thân phận của Triệu Thất bại lộ, đại trưởng lão tự nhận thấy bản thân cũng không lo nổi chuyện, chi bằng nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp lựa chọn chạy trốn.

Đại trưởng lão vừa lao ra tửu lầu Tây Giang Nguyệt, lại cảm giác được một lực chưởng hung mãnh lao đến.

Vương lão đứng ở giữa không trung phía ngoài, vốn định một phát giết chết hắn, nhưng chợt phát hiện thế cục vẫn chưa hoàn toàn tan vỡ, sau khi chọn được góc độ tốt nhất thì thấy được đại trưởng lão lao ra ngoài.

Một chưởng xuất ra, trong đất trời hiện lên từng viên cát vàng, pháp lực biến thành làn sóng cát màu vàng khổng lồ, như bão cát nối liền với bầu trời, rít gào vọt tới chỗ của đại trưởng lão.

Vương lão mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, vừa chuẩn bị chạy trốn vừa dũng cảm hô to: "Tà ma ngoại đạo của Âm Cực Tông vậy mà còn muốn chạy trốn."

"Có lão phu ở đây, đúng là si tâm vọng tưởng."

Bão cát cuồng bạo nhất lên đất bùn trên đất, bùn đất và cát vàng kết hợp với nhau, tửu lầu Tây Giang Nguyệt bắt đầu rung lắc, cuối cùng đột ngột bị nhấc lên khỏi nền đất.

Một toà tửu lầu cao khoảng 36 tầng, mỗi tầng cao gần một trượng, một con quái vật khổng lồ trên dưới 36 trượng cứ thế bị mạnh mẽ bẻ gãy ngay lúc này, chỉ chừa lại một bộ phận nền và tầng một, còn lại đều bị quấn vào trong gió lốc màu vàng.

Vương lão mở ra và đóng lại, cũng không hoàn toàn tiếp cận chiến đấu, phát huy phong phạm cọc gỗ đứng tấn công ở cự ly xa.

Trực tiếp cắt đứt khả năng rút lui của đại trưởng lão, có một vị Tông Sư giữ chân thì không thể nào chạy thoát được.

Bên trong tửu lầu Tây Giang Nguyệt, bão cát lẫn vào, tấm ván gỗ kẽo kẹt rung động, cuối cùng bị mạnh mẽ thổi tan, toàn thân Đậu Trường Sinh lộ ra một luồng hàn ý, biến thành lớp lớp hàn băng, tựa như tường đồng vách sắt, ngăn cản cát vàng xâm nhập.

Đậu Trường Sinh tiến lên phía trước một bước, tiếng leng keng leng keng liên tục vang lên, từng hạt cát vàng va vào tường băng hệt như những viên bi sắt, để lại trên mặt tường băng hết lỗ nhỏ này đến lỗ nhỏ khác.

Đậu Trường Sinh thoáng nhìn chăm chú cảnh tượng này, sự đánh giá trong lòng đối Vương lão tăng thêm một cấp bậc, thực lực của người này không hề yếu như mình đã nghĩ, nếu như lúc trẻ khoảng vài chục tuổi thì sợ đây sẽ là một vị Tông Sư có uy tín.

Bão cát vỡ ra, Đậu Trường Sinh đứng giữa bầu trời đêm, mắt như tia lửa nhìn về phía một luồng cuồng phong rít gào mà đến, mày khẽ nhướng, vốn tưởng rằng Phong Vô Tai sẽ nhân lúc đợt bão cát bùng nổ này lựa chọn thoát đi.

Không ngờ vị Phong ngô công này lại đầy sự dũng cảm đến vậy, thế mà dám đánh lén mình.

Cuồng phong thổi quét trời đất, chớp mắt đã cuốn toàn bộ bão cát màu vàng rời đi không còn một mảnh, một Pháp Tướng tám tay đứng sừng sững trong trời đất.

Phong Ma tám cánh tay điên cuồng mở ra, từng tư thế khác nhau như quyền, chưởng, vuốt vân vân mạnh mẽ xuất ra đánh về phía Đậu Trường Sinh.

Bình Luận (0)
Comment