Nếu như thực lực Âm Cực Tông này tăng cường thì cũng không phải là chuyện gì tốt.
Đậu Trường Sinh vắt óc suy nghĩ một lúc, muốn vạch trần chuyện này ra ngoài, cuối cùng vẫn kiềm chế ngăn chặn ý tưởng này, tin tức này là tuyệt mật, sau khi truyền ra ngoài thì mình là kẻ hiềm nghi quá lớn, loại chuyện chỉ đâm lén sau lưng Âm Cực Tông này không đủ để dao động căn cơ của Âm Cực Tông.
Sau khi Đậu Trường Sinh ăn xong bữa sáng đơn giản mà vẫn không nghĩ được có biện pháp tốt nào, chẳng qua chuyện này cũng không phải quá gấp, Âm Cực Tông thăm dò Tiêu thị ở Lương Châu cũng cần một quá trình, trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn thành ngay được.
Thực lực Tiêu thị ở Lương Châu không kém, cho dù tuổi thọ lão Lương Vương không nhiều nhưng ít nhất cũng là một vị võ đạo nhất phẩm Vô Thượng Tông Sư, Tiêu Thiên Hữu là Phiêu Kỵ tướng quân, một trong chín vị các thần nội các Đại Chu.
Nếu xác định đối phương là Cửu U Minh Giáo, tất nhiên Âm Cực Tông sẽ không tiếc bất cứ giá nào, chắc chắn sẽ huyết tẩy Tiêu thị ở Lương Châu, nhưng không có lợi ích cực lớn, Âm Cực Tông cũng không phải tên điên đi trêu chọc kẻ thù như vậy.
Nếu kết thù ở khắp mọi nơi như thế thì Âm Cực Tông đã bị vây quét diệt tuyệt từ lâu rồi.
Việc cấp bách còn là độ đại kiếp Phong Hỏa, bây giờ một sư phụ khác là Triệu Vô Độ không thể trông cậy được, không biết hắn đã chạy đi đâu mà đến bây giờ còn không có tin tức truyền tới, Đậu Trường Sinh lẩm bẩm trong lòng, có phải xảy ra chuyện rồi hay không?
Một lát nữa viết thư về Thần Đô, hỏi lão quản gia xem tình huống như thế nào?
Trợ giúp của sư phụ thần bí cần phải chuyển đi chuyển lại, phải tẩy trắng mới có thể thu được, cũng phải giải quyết không ít chuyện, ước chừng cần bảy ngày mới có thể quang minh chính đại rơi vào trong tay Đậu Trường Sinh, không sợ điều tra lai lịch.
Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn ở bên trong sảnh đường, hắn đang chờ Trần tổng bộ đầu đến, mặc dù rất không tình nguyện, trong lòng cũng có tính toán nhỏ nhưng di sản Tây Giang Kiếm Phái thật sự quá thơm.
Không có cách nào nữa nha.
Bây giờ Đậu Trường Sinh quá nghèo.
Của cải phong phú của Tây Giang Kiếm Phái không chỉ có thể giải quyết tình huống cấp bách của Đậu Trường Sinh mà vẫn còn dư lại không ít.
Quy mô của Tây Giang Kiếm Phái không biết vượt gấp bao nhiêu lần tộc Đậu thị, cho dù là Lý gia của Lý thần bộ lúc trước cũng không bằng Tây Giang Kiếm Phái.
Lần đó Lý gia bị Trần Diệt Chu cầm đi hơn phân nửa, thứ rơi vào trong tay Đậu Trường Sinh cũng không nhiều, mà lần này là tất cả mọi thứ không có ai cạnh tranh với Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh không phải chờ lâu, bóng dáng Trần tổng bộ đầu cũng đã xuất hiện sải bước đi vào bên trong sảnh đường, đầu tiên chào hỏi một câu với Đậu Trường Sinh sau đó bèn ngồi ngay ngắn trên ghế cạnh bàn bát tiên.
Trần tổng bộ đầu bưng nước trà trên bàn lên trực tiếp uống một ngụm, sau khi giải khát xong bèn mở miệng nói: “Lần này không làm nhục sứ mệnh.”
“Đích thân ta đi Phủ Châu Mục lại mời không ít nhân thủ, suốt đêm bắt đầu kiểm kê di sản của Tây Giang Kiếm Phái.”
“Bây giờ đã kiểm kê xong toàn bộ.”
Trần tổng bộ đầu than thở một hơi nói: “Thật sự đáng tiếc, sản nghiệp lớn nhất của Tây Giang Kiếm Phái đã bị một trận lửa lớn đốt cháy không còn sót lại gì.”
“Lấy sự phồn hoa của Lữ Thành, hai bên bờ sông Tây Giang có thể nói là trung tâm thương nghiệp của Lữ Thành.”
“Nơi môn phái Tây Giang Kiếm Phái trú đóng, có thể nói đất đai có giá trị liên thành, bây giờ đã bị băng tuyết bao trùm, băng vừa mới tan, nó hoàn toàn là một mảnh quỷ vực, giá trị đã giảm xuống trong phạm vi lớn.”
Trần tổng bộ đầu hơi hơi nhắc tới cũng không tiếp tục nói nữa, nhân tố tạo thành đất đai giảm xuống không ít, hầu như trận lửa lớn đã đốt cháy phần lớn kiến trúc, còn có vị trí Tây Giang Nguyệt cũng bị đánh thành đất trống.
Muốn khôi phục sự phồn hoa như ngày xưa thì cần món tài chính lớn, lần nữa đi khai phá mở mang.
Cái trước không quan hệ gì đến Đậu Trường Sinh nhưng cái sau là Đậu Trường Sinh làm, đương nhiên không thể nói thêm.
Trần tổng bộ đầu tiếp tục nói: “Tây Giang Kiếm Phái bị lửa lớn đốt cháy không còn gì, sản nghiệp tích lũy nhiều năm của Tây Giang Kiếm Phái cũng xuất hiện tranh chấp mạnh.”
“Rất nhiều khế đất, các loại chứng cứ đều không còn, sản nghiệp bên ngoài của Tây Giang Kiếm Phái còn tốt, sản nghiệp trong bí mật cũng không biết là ai, cửa hàng nào, thương hội nào.”
“Đây mới là tài phú lớn nhất của Tây Giang Kiếm Phái, sau khi mất đi những thứ này, thì di sản của Tây Giang Kiếm Phái, tổng kết tính toán tất cả ước chừng cũng chỉ có một phần ba mà thôi.”
Nếu mấy người cao tầng của Tây Giang Kiếm Phái còn sống, cho dù không có hợp đồng các loại chứng cứ, nhưng chỉ cần chỉ ra phương hướng thì Trần tổng bộ đầu chưởng quản Lục Phiến Môn ở Tề Châu cũng sẽ có năng lực bắt đầu điều tra, ai cũng không thể quỵt nợ.