Tam đại đặc thù Thần Ma, cửa ải khó khăn nhất là tìm ra một vị Thần Ma đáng tin cậy.
Đậu Trường Sinh thầm thở dài trong lòng, Thần Ma trên Thiên Bảng không phải số ít, nhưng Đậu Trường Sinh cũng không bấu víu vào quan hệ được, trái lại Âm Cực Tông cũng có người nhưng danh dự của kẻ kia so ra còn không bằng Thái Tổ Đại Hạ.
Tính tới tính lui, lại càng ít người có thể làm cho hắn tin tưởng được.
Cho dù là tông phái chính đạo, bọn họ cũng sẽ không tham lam, nhưng để lại thứ tốt này cho đích truyền của mình không phải tốt hơn sao?
Cùng lắm thì bồi thường những phương diện khác cho Đậu Trường Sinh, hoặc thậm chí là bồi thường gấp đôi. Với tài sản của Thần Ma, không khó để làm được điều này, nhưng đây có thể không phải là điều Đậu Trường Sinh muốn.
Từng vị Thần Ma lóe lên, cuối cùng trong lòng Đậu Trường Sinh xuất hiện lựa chọn đứng đầu, chính là Á Thánh.
Vị này có thực lực đủ mạnh mẽ, cả đời quang minh lỗi lạc, ngay thẳng, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, hoàn thành mục tiêu cao nhất mà nho gia theo đuổi, lập đức, lập công, lập ngôn tam bất hủ.
Vị Thánh nhân đương thế.
Một nhân vật như vậy, nếu vẫn không thể tin tưởng, vậy hắn có thể tin được ai đây.
Đậu Trường Sinh đợi Tiền Tiểu Cửu xử lý di sản của Tây Giang Kiếm Phái, sau đó chuẩn bị xong Pháp Khí của riêng mình rồi lập tức lên đường đến Hắc Thủy Quan.
Theo lời nói của Á Thánh, có một số phương pháp, thứ nhất chính là Đại Chu, Trần Quốc công chúa là chính thê của Á Thánh. Hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn, tình cảm thâm hậu, cũng là vì Trần Quốc công chúa nên hắn mới từ bỏ con đường Thánh Vương.
Trương thị thay Chu.
Vào thời điểm đó, nó không hề vi phạm tư tưởng chủ lưu của thiên hạ.
Con đường Thánh Vương bên trong Thánh nhân, bên ngoài vương, không biết bao nhiêu nho sinh trong thiên hạ đã thổi phồng, rầm rộ khôi phục lại Thượng Cổ Nhân Hoàng, thanh thế to lớn mà đến ngày nay vẫn còn có không ít nho sinh thổi phồng.
Chỉ là phương hướng Đại Chu chắc chắn là không được, lời nói của Lư quốc công Tào Long Cát cũng ảnh hưởng đến Đậu Trường Sinh nhiều ít, Cơ thị của Đại Chu trời sinh tính lương bạc, chuyện này không thể đánh cược được.
Vì vậy, các phương pháp còn lại là Tiêu thị của Lương Châu và Lư quốc công Tào Long Cát.
So sánh với người trước, người sau lại càng quan trọng hơn, khi Tào Long Cát giả chết, Á Thánh đã tự mình rơi nước mắt yểm hộ cho hắn, lúc này, thiên hạ mới tin tưởng, hiển nhiên quan hệ giữa hai bên không bình thường.
Mời Á Thánh xuất thủ, Đậu Trường Sinh còn phải hỏi thăm trước, không thể đến đó mà không một chút do dự, không chừng đến ngay cả Á Thánh cũng không thấy được.
Nếu không xét đến【 Bất Tử Chi Khu】thì chỉ có ba loại đặc thù Thần Ma, 【 Bất Hủ Ý Chí】,【 Linh Nhục Hợp Nhất】và【 Thần Thoại Truyền Thuyết】.
Trong số đó, loại trừ 【 Linh Nhục Hợp Nhất】, nếu muốn một loại đặc thù Thần Ma mang lại hiệu quả lớn nhất, Đậu Trường Sinh dự định sẽ ngưng tụ 【 Bất Tử Chi Khu】 và【 Bất Diệt Nguyên Linh】ngay sau đó.
【 Bất Hủ Ý Chí】【 Thần Thoại Truyền Thuyết】
Trong số đó,【 Thần Thoại Truyền Thuyết】 là thần thoại do mình viết lên, chẳng hạn như một vị Thần Ma đều có những truyền thuyết lưu truyền khắp thiên hạ, cho dù không phải lập được công lớn, chỉ cần có đủ ảnh hưởng, thậm chí sau năm sáu thế hệ sau, truyền thuyết vẫn còn sống và sẽ trở thành một bộ phận văn minh của Nhân tộc.
Sau khi đặc thù Thần Ma được ngưng tụ sẽ tự động đạt được cảm ứng, có người nói tới mình thì sẽ tự động sinh ra cảm ứng, huyền diệu trong đó khó mà giải thích hết, kết hợp với hiệu quả của đặc thù Thần Ma khác thì có thể Tử Nhi Bất Cương.
Miễn là Nhân tộc bất diệt thì truyền thuyết vẫn không dứt, một ngày nào đó, họ có thể sẽ trở lại từ những thần thoại truyền thuyết.
Nếu để ý kỹ có thể phát hiện phần lớn cửu đại đặc thù Thần Ma đều không truy cầu chiến lực vô song, mà là bất tử bất diệt.
Muốn đánh chết một vị Thần Ma là rất khó, giết chết hoàn toàn lại càng khó hơn.
Rất nhiều vị Thần Ma lưu lại hậu chiêu, có tộc quần gửi gắm, họ sẽ không hoàn toàn tử vong.
Với bản lãnh của Đậu Trường Sinh thì【 Thần Thoại Truyền Thuyết】chắc chắn là không thể nào, về phương diện này mà nói thì không phải chỉ làm vài chuyện đại sự thì có thể được.
Sự tình náo động cũng chỉ là nhất thời, muốn tồn tại lâu dài mà không suy yếu, lưu lại tên tuổi trong dòng sông dài của thời gian là chuyện khó khăn biết bao.
Nếu mình muốn độc chiếm thiên hạ, bình định lập lại trật tự công cộng thiên hạ.
Kể từ đó lại không một hoàng một đế, như vậy khẳng định là đủ rồi.
Nhưng đây chỉ là một ý niện ở trong đầu, Đậu Trường Sinh cũng không dám nói ra miệng, cũng không dám nghĩ sâu hơn, vì sợ rằng đến lúc đó mình sẽ bị thiên mệnh gài bẫy, cái bẫy này còn tàn nhẫn hơn Trần Diệt Chu vô số lần.