Nhưng nếu như thiên hạ đại loạn, một khi đứng lên xách thanh kiếm ba thước lên hoành hành trong thiên hạ, như lang như hổ nuốt vạn dặm.
Bấy giờ người người trong thiên hạ đều có suy nghĩ loạn thì làm sao Đại Chu có thể không loạn được?
Mà tất cả căn nguyên của một giáp chi loạn chính là tuổi thọ của Trần quốc công chúa không còn nhiều, nhiều nhất chỉ còn có tuổi thọ một giáp mà thôi.
Cho nên suy nghĩ của Đậu Trường Sinh vẫn luôn là rút củi dưới đáy nồi, đương nhiên Đậu Trường Sinh cũng biết rõ hành động này của mình chính là châu chấu đá xe, không tự lượng sức.
Đại thế một giáp chi loạn đã bị Trần Diệt Chu khởi xướng, nếu trước đó Đại Hạ Long Tước Đao chưa từng xuất thế thì còn có khả năng bị rút củi dưới đáy nồi, nhưng bây giờ muốn ngăn cản, trừ phi là phần lớn Thần Ma mở miệng.
Tuy nhiên nhất định phải có một giáp chi loạn nhưng quy mô có thể khống chế, chỉ cần không dao động đến căn cơ của Đại Chu thì trong tương lai Đại Chu cũng không khó để phục hưng.
Đậu Trường Sinh để bụng, có tâm tư quan tâm đến thiên hạ như thế nhưng cũng có suy nghĩ của riêng mình, muốn mượn điều này nhấc lên quan hệ với Á Thánh, từ đó đạt được sự ủng hộ của Á Thánh.
Sau một chuyến Long Môn, xem như Đậu Trường Sinh đã nhìn ra, nếu mấy chục năm đầu không có Thần Ma ủng hộ ở sau lưng thì thật sự khó có thể tiến lên.
Trần Diệt Chu cướp lấy Hắc Thủy Quan, sau khi có hi vọng thì Trần Diệt Chu không phải lao tới Đông Hải đoạt quan đầu tiên mà là suốt đêm đi thu sự ủng hộ của Á Thánh.
Đậu Trường Sinh đã suy nghĩ nhiều ngày xem làm sao để Á Thánh ra tay giúp mình thuần hóa huyết dịch Thần Ma? Suy đi tính lại thì cũng chỉ có mỗi một bí dược kéo dài tuổi thọ mới có thể mời được khởi Á Thánh động thủ.
Nếu như mình có thể tu thành【 thân thể bất tử】, còn thu được sự chống đỡ của Á Thánh thì cũng có thể một bước lên mây ở trong triều đình Đại Chu, đây cũng là một công ba việc.
Giao ra chính là một lần【 khế ước Hà Thần】, điều này không có ảnh hưởng gì lớn với Đậu Trường Sinh, bởi vì【 khế ước Hà Thần】có thể thu được ba loại cùng một lúc, giữ lại thứ tốt nhất còn hai loại xấu kia thì hiến ra ngoài.
Đậu Trường Sinh đã lên kế hoạch xong khi vận dụng【 khế ước Hà Thần】, lần thứ hai chính là kéo dài tuổi thọ, bởi vì chứng đạo Thần Ma quá khó khăn nên ai cũng không biết đại thiên mệnh có phải là cái hố hãm hại lớn hay không?
Chỉ cần tuổi thọ đủ dài thì xác suất hoàn thành đại thiên mệnh đương nhiên sẽ tăng thêm rất nhiều, giống như đại thiên mệnh của Trần Diệt Chu, nếu như có thể sống thêm 300 năm nữa thì Trần Diệt Chu cũng không cần phải quan tâm, trực tiếp chờ cho Đại Chu tự diệt vong là được.
Một lần cuối cùng chính là Băng Phách Đao, bây giờ Đậu Trường Sinh cũng có cảm tình với thanh Bán Thần Binh này, hai người gắn bó sống nương tựa vào nhau nhiều năm, không, là nhiều tháng.
Đã cùng chung hoạn nạn, giàu sang phú quý cũng không thể quên nguồn gốc.
Một câu phong khinh vân đạm của Đậu Trường Sinh đã khiến cho Tào Long Cát bị chấn động.
Đậu Trường Sinh dám nói một câu như vậy với Tào Long Cát nhưng lại không dám nói với lão Lương Vương, lão Lương Vương tuổi thọ sắp hết không hề đứng ở hàng ngũ đầu tiên chiến đấu trong hơn 100 năm, lòng người dễ thay đổi, hắn đã không phải là đại tướng thuần túy dưới trướng Á Thánh lúc trước từ lâu rồi.
Ai cũng không biết bây giờ hắn suy nghĩ đen tối gì, liệu hắn có muốn nhìn thấy tuổi thọ của Trần quốc công chúa tăng lên không?
Lòng người tuyệt đối không thể đi thăm dò.
Nếu là Tào Long Cát là kẻ phú quý hơn 100 năm thì Đậu Trường Sinh cũng không dám, ngay cả hắn vẫn có khí khái anh hùng thì cũng không thể thăm dò lòng người được, nhưng Tào Long Cát đã đóng băng hơn 100 năm, tư duy còn dừng lại ở hơn 100 năm trước, lúc hắn là tướng dưới trướng Á Thánh.
Lúc cả hai còn nhỏ yếu nâng đỡ lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn, tình cảm còn trong sáng.
Tào Long Cát bỗng nhiên đứng dậy, phòng khách hơi rung động một chút, không, là Hắc Thủy Quan rung chuyển.
Lấy mắt thường có thể thấy hào quang từ bên ngoài đại sảnh dâng lên, giống như một màn nước, ngăn cách đại sảnh với thế giới bên ngoài.
Tào Long Cát từ trên cao xuống chăm chú nhìn vào Đậu Trường Sinh, trầm giọng mở miệng: "Chuyện này không thể coi thường được?"
"Nếu đây chỉ là câu nói vui đùa của ngươi thì ta sẽ xem giữa ngươi và ta cũng coi như có một chút giao tình, một câu kia ta có thể coi như không nghe thấy.”
Đậu Trường Sinh trầm giọng nói: "Là thật.”
Đôi mắt Tào Long Cát nặng nề, cười lạnh nói: "Ngươi sẽ không có lòng tốt như vậy, nhất định là có mưu đồ của mình.”
"Hơn nữa cái họ Tự này cũng cực kỳ đặc thù, có thể bị ngươi xưng hô thân thiết như thế thì xem ra sau một chuyến Long Môn ngươi đã thu hoạch được không ít, có thể xưng huynh gọi đệ với cả Thần Ma.”