Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 47 - Chương 47. Tổng Bộ Đầu, Ngươi Hãy Nhận Tội Đi

Chương 47. Tổng bộ đầu, ngươi hãy nhận tội đi Chương 47. Tổng bộ đầu, ngươi hãy nhận tội đi

Chương 47: Tổng bộ đầu, ngươi hãy nhận tội đi

Người tới hơn ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, thân hình thon dài, trên người mặc bộ trường bào màu đen, phía trên thêu một con Kỳ Lân đen, bên hông treo lơ lửng hai thanh đao một dài một ngắn.

Đậu Trường Sinh đã nhận ra loại trang phục này, đây chính là quan phục đặc biệt của Thiên Ngục.

Y phục của đối phương có thêu Kỳ Lân đen, đây cũng là một loại y phục Kỳ Lân, phẩm cấp cũng là bộ khoái Huyền Ngọc, đồng cấp với Trịnh tổng bộ đầu.

Ánh mắt nhìn sang một bên có thể nhìn thấy Triệu bộ khoái gặp ở lúc buổi sáng.

Một đôi mắt âm lãnh dừng lại ở trên người Đậu Trường Sinh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đương sự đều ở đây.”

“Như vậy cũng tiện nói rồi.”

“Hôm nay, từ lúc tội quan lấy được manh mối chứng cứ cuối cùng đã đi những nơi nào?”

“Lần này phá án, là tội quan và Chu Tước phường cùng nhau đốc thúc, ta mới đi tổng bộ làm việc một lúc, sau khi trở về thì chứng cứ đã bị mất?”

“Nói một câu đi?”

Tội quan Triệu bộ khoái rất tinh mắt, không biết từ chỗ nào chuyển ra đến một chiếc ghế thái sư để hắn bệ vệ ngồi ngay ngắn xuống.

Trông thấy một màn này, Trịnh tổng bộ đầu mạnh mẽ tự áp chế cơn giận dữ, sắc mặt âm trầm, giọng điệu lạnh lùng nói: “Phương Lập Hữu.”

“Nơi này không phải tội quan, không phải là nơi ngươi có thể giở thói ngang ngược.”

“Vụ án có phía trên uỷ nhiệm xuống là do Bộ Khoái Phòng ở Chu Tước phường chúng ta đốc thúc, tội quan các ngươi chỉ là hiệp trợ, không có quyền liên hợp đốc thúc.”

Đôi mắt nhỏ hẹp kia của Phương Lập Hữu giống như rắn độc âm u lạnh lẽo, chuyên chú nhìn chằm chằm vào Trịnh tổng bộ đầu, đột nhiên nở nụ cười khúc khích.

Tiếng cười kia tương đối đặc thù giống như tràn ngập một luồng sức mạnh, khiến cho người ta phát lạnh từ dưới đáy lòng.

“Chuyện bây giờ không phải là người nào phá án?”

“Mà là manh mối, là chứng cứ, rốt cuộc chạy đi đâu?”

“Đồ vật này là Chu Tước phường các ngươi mang đi, tội quan chúng ta có quyền hiểu rõ tình hình.”

“Không phải đâu, không phải đâu, đừng có nói với ta?”

“Chứng cứ đã bị mất chứ?”

Trịnh tổng bộ nghiến răng nghiến lợi đến mức phát ra âm thanh, giờ phút này hận không thể một đao chém Phương Lập Hữu trước mặt, sau đó ăn sống vị Phương Lập Hữu này.

Ánh mắt nhìn sang Đậu Trường Sinh đang đứng một bên, bộ dạng vô tội không hiểu cái gì.

Hận ý từ trong đôi mắt để lộ ra ngoài, ngón tay to lớn đã đặt ở bên hông cầm trên chuôi đao.

Đối với Phương Lập Hữu, Trịnh tổng bộ đầu còn có thể kiềm chế nhưng đối với kẻ giả vờ vô tội làm tiểu bạch thỏ Đậu Trường Sinh trước mắt này thì Trịnh tổng bộ đầu thật sự là không có cách nào nhẫn nại được.

Đây là người nào?

Trong thiên hạ không có kẻ nào vô sỉ hơn người này.

Bởi vì tưởng niệm nhi tử chết thảm, sau khi Trịnh tổng bộ đầu trở về nhà vào giữa trưa, buổi chiều cũng chưa từng đến Bộ Khoái Phòng lại không ngờ đến chạng vạng tối Phương Lập Hữu mang theo Chu Lập tới cửa cứng rắn nói là chứng cứ ở Bộ Khoái Phòng giao cho mình.

Đây hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.

Thuần túy một trận vu hãm.

Hô hấp nặng nề, trong mắt sinh ra tơ máu nhìn vào ánh mắt Đậu Trường Sinh tràn ngập cừu hận.

Không riêng gì thù mới này, bọn họ còn có hận cũ nữa.

Nếu không phải tên Đậu Trường Sinh này thì nhi tử của mình đã kết được một thiện duyên, từ đó lăn lộn cùng với đối phương, làm sao lại phải chết thảm dưới tay Diệp Vô Diện chứ.

Hơn nữa rõ ràng tên Đậu Trường Sinh này có năng lực sớm ra tay một ngày.

Thế nhưng lựa chọn bỏ mặc, đợi cho đến khi chuyện đã xảy ra lên men một ngày, sau khi chết rất nhiều người mới ra mặt đánh một trận với Diệp Vô Diện.

Trịnh tổng bộ đầu cũng hiểu được cách làm này là muốn tối đa hóa lợi ích, một dạng giống như tam huynh đệ Biển Thước vậy.

Huynh trưởng chữa bệnh là trị trước khi bệnh tình phát tác, bởi vì trước khi người bình thường không biết chuyện thì có thể diệt trừ bệnh, cho nên danh tiếng của hắn không có cách nào bị truyền ra ngoài.

Huynh thứ chữa bệnh, là trị lúc bệnh tình vừa mới mắc phải, người bình thường cho là hắn chỉ bị bệnh nhẹ có thể trị được, cho nên danh tiếng của hắn chỉ nổi ở quê nhà.

Mà đối phương là trị bệnh lúc bệnh đã nghiêm trọng, ở trên kinh mạch xỏ ống tiêm tới lấy máu, xoa thuốc ở trên da, cho nên y thuật của đối phương được coi là cao minh nhất, danh tiếng vang danh khắp thiên hạ.

Nếu như hắn chịu ra tay ở Tài Thần đại hội thì nhi tử của mình cũng có thể được sống sót.

Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú Trịnh tổng bộ đầu hận không thể giết mình nghiền xương mình thành tro kia, mới ngắn ngủn mấy canh giờ không gặp, vậy mà hận ý đối với chính mình lại đạt tới tình trạng này.

Điều này làm cho Đậu Trường Sinh có một chút không hiểu ra làm sao, ánh mắt nhìn về phía Chu Lập, Chu Lập cũng biết Đậu Trường Sinh nghi ngờ bèn tiến đến bên cạnh Đậu Trường Sinh, nhỏ giọng nói ra vài câu.

Bình Luận (0)
Comment