“Nhưng loại người này trong thiên hạ trước mắt không hề ít, hơn nữa còn có mười tám thế gia, chín đại thượng tông, tám đại bàng môn, bốn đại thánh địa nhất định cũng sẽ không mặc kệ, đều sẽ tỉ mỉ đào tạo đệ tử xuất thế.”
“Bọn họ sẽ làm chủ hoặc là phò trợ.”
“Muốn bọn họ giúp đỡ phụ vương thì thật sự quá khó.”
Thế tử hết sức thuyết phục: “Trong thiên hạ chưa từng có hậu duệ còn sót lại của hoàng tộc vương triều đã bị hủy diệt khôi phục thành công.”
Thế tử quỳ xuống đất, quỳ lạy liên tục, cầu xin Ngụy Vương:
“Xin phụ vương hãy từ bỏ đi.”
Ngụy Vương giận dữ, hắn bật dậy đi đến, trực tiếp đá bay thế tử, lạnh lùng nói:
“Nhiều năm như vậy, quả nhân dạy ngươi đọc sách, dạy ngươi võ nghệ, thế nhưng lại dạy ra một kẻ bất tài như ngươi.”
“Quả nhân làm việc còn cần người đồng ý hay sao?”
“Nếu ngươi muốn phú quý vậy thì quả nhân sẽ phế bỏ ngươi ngay, an bài cho ngươi đến Yến Địa làm một phú ông nhà giàu, an an ổn ổn mà sống.”
“Đại vương không thể.”
Nguyệt Bán Hiền nãy giờ vẫn luôn ngậm miệng không nói gì cứ như người vô hình, giờ lại tiến lên hai bước, quỳ xuống đất cúi đầu nhìn về phía thảm đỏ, nhỏ giọng khuyên bảo: “Thế tử nhỏ tuổi mà hiểu biết sớm, có thể nhìn thấu lợi và hại, đây là người thông minh.”
“Nếu tương trợ Đại vương, cha con đồng lòng, thì có chuyện lớn gì mà không thành.”
“Thỉnh Đại vương hồi cung nghỉ ngơi, tự thần sẽ khuyên nhủ thế tử, nhất định sẽ khiến thế tử hồi tâm chuyển ý, tương trợ Đại vương hoàn thành nghiệp lớn.”
Lồng ngực Ngụy Vương phập phồng lên xuống kịch liệt, trên mặt nổi lên gân xanh, thần thái lúc này của hắn khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng kìm nén, thở dài một hơi, hắn đưa tay nâng Nguyệt Bán Hiền đứng dậy, thân thiết vỗ mu bàn tay Nguyệt Bán Thần nói: “Mọi chuyện làm phiền thượng khanh.”
“Nếu tên nghịch tử này không thể hồi tâm chuyển ý thì cũng không phải lỗi của thượng khanh, chỉ cần thượng khanh cố gắng hết sức là được.”
Sau khi Ngụy Vương nói xong cũng sải bước đi ra sau điện, chưa đến một nhịp thở đã biến mất không thấy đâu.
Thế tử đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyệt Bán Hiền, giọng điệu lạnh băng nói: “Ngươi đầu nhập vào phụ vương cũng chỉ vì muốn thoát khỏi xiềng xích Cửu U Minh Giáo, không muốn tiếp tục sống trong bóng tối, muốn quang minh chính đại tồn tại.”
“Là muốn vì hậu thế, mưu cầu thái bình.”
Nguyệt Bán Hiền trực tiếp gật đầu thừa nhận, không hề giảo biện chút nào: “Thế tử nói đúng, đúng là thần biết Cửu U Minh Giáo không thể làm được việc, nên mới đầu nhập vào Đại vương, chính là vì để cho hậu thế không phải giống như thần, mai danh ẩn tích, ăn bữa nay lo bữa mai.”
“Ngày ngày đêm đêm sống trong lo sợ, sợ mình bị bại lộ, bị chư phái chính đạo hoặc là Âm Cực Tông hay Thiên Ma Tông phát hiện, rồi dẫn đến bị bọn họ vây quét.”
“Nhất là sau khi Linh Lung được sinh ra, mỗi ngày thấy Linh Lung, trong lòng Thần rất bất an, cứ như đã thấy cảnh tượng Linh Lung chết thảm.”
“Cho nên thần muốn đạt được thân phận quang minh, có thể hành tẩu khắp thiên hạ.”
“Mà trong thiên hạ, người có thể giúp thần tuy không ít nhưng người sẽ thiệt tình che chở thần lại ít ỏi không được mấy ai, chỉ có Đại vương mới có thể thiệt tình đối đãi với thần.”
Thế tử lạnh lùng cười, châm chọc nói: “Ngươi đã có tiền án phản bội Cửu U Minh Giáo, tương lai thế cục bất lợi chưa chắc ngươi đã không phản bội phụ vương, nói mấy lời buồn nôn này tự ngươi không thấy buồn cười sao?”
Nguyệt Bán Hiền lại gật đầu: “Thần có thiên ngôn vạn ngữ biện giải như thế nào thì thế tử cũng không tin, nhưng đạo lý dễ hiểu này chẳng lẽ Đại vương không biết sao?”
“Đại vương biết khi lòng thần dao động sinh ra phản bội chắc chắn là khi Đại vương thất thế, đến lúc đó cũng cách cái chết không xa nữa.”
“Với sự tàn nhẫn của Đại vương nhất định sẽ chém thần trước, không cho thần cơ hội phản bội.”
Nguyệt Bán Hiên đưa tay ngăn cản thế tử đang muốn nói tiếp, trực tiếp thản nhiên nói: “Thế tử không cần phải nói nữa, mấy lời biện giải này thần có kể ba ngày ba đêm cũng sẽ không lặp lại.”
“Thần tương trợ Đại vương là vì lợi ích, Đại vương dùng thần cũng là vì lợi ích của bản thân.”
“Dùng lợi ích kết hợp mới không gì phá nổi.”
“Lòng thế tử lo cho tương lai thật ra cũng không cần, từ xưa tranh long không thành thì chết, kết cục của Cửu U Minh Giáo là tự mình gánh chịu, cuốn vào trong dòng nước xoáy này, bị xé rách tan xương nát thịt.”
“Đại vương có quyết tâm ngài không cản nổi, vì hậu thế, cũng vì cha mẹ thê nhi, thế tử ngài cần phải dùng toàn lực giúp đỡ Đại vượng, hành động ngáng chân như lúc nãy không bao giờ được làm lại nữa.”
“Nếu không mười phần sức mạnh, đã bị hư hại bên trong mất ba phần, chỉ có bảy phần sức mạnh dẫn đến kết quả sắp thắng cuối cùng lại thành bại, chẳng phải là hại cha mẹ, hại thê nhi sao.”
Thế tử phức tạp nhìn về phía Nguyệt Bán Hiền, không vui nói: “Đúng là cái miệng khéo ăn khéo nói.”