Có thể nói, động cơ, thực lực, người quen, mỗi một đặc trưng đều đã ứng nghiệm.
May mắn thay, hắn chưa nói đến ý tưởng này, nếu không Tiêu Thiên Tá sẽ thẹn quá hoá giận, bắt đầu đại khai sát giới. Mình chết thì không sao, chẳng phải sẽ làm liên lụy Thế thúc cùng chết với mình sao?
"Sao có thể như thế được? "
"Làm sao phụ thân có thể chết được? "
Giọng nói dễ nghe như hoàng oanh vang lên, Đậu Trường Sinh vội vàng nhìn sang.
Muốn nhìn một chút xem tướng mạo lão bà nhà mình trông như thế nào?
Mặc dù Nhân Bảng cũng đã nhìn thấy bức chân dung, tướng mạo xuất chúng của Tiêu Thanh Y, có thể gọi là tuyệt sắc, nhưng cuối cùng hắn vẫn chưa nhìn thấy chân thân bao giờ.
Nhìn một lát, hắn ngay lập tức hài lòng.
Ngay cả khi lão Lương Vương chết, mối hôn sự này cũng phải được hoàn thành.
Hiện trường thật hỗn loạn.
Theo từng vị tộc nhân của Tiêu thị ở Lương Châu đến, các loại âm thanh ầm ỹ đã bắt đầu vang lên, không có ai giải quyết chấm dứt các loại âm thanh, thế cục hò hét loạn cả lên, tiếng chỉ trích chửi rủa lẫn nhau.
Đây không giống như là con cháu thế gia cao cao tại thượng mà giống như là người bán hàng rong, bán thức ăn ở chợ vậy.
Đậu Trường Sinh thờ ơ lạnh nhạt nhìn, không hiểu được tâm tình của bọn hắn.
Mặc dù lão Lương Vương là nhạc phụ của mình nhưng đâu là lần đầu tiên Đậu Trường Sinh gặp lão Lương Vương, không những không nói được một câu nào thì đã nhìn thấy thi thể của lão Lương Vương rồi.
"Đủ rồi."
"Đừng có cãi lộn với nhau nữa."
"Bây giờ việc cấp bách là tìm kiếm được hung thủ đã."
Từ khi đi vào hiện trường, vẻ mặt bi thống của Tiêu Thanh Y đã rất lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, nhìn thấy tộc nhân cãi lộn, giọng nói rót pháp lực vào, trong nháy mắt dập tắt được tất cả ầm ỹ.
Tiêu Thanh Y chậm rãi đi đến trước mặt Đậu Trường Sinh, đích thân cúi người nói: "Còn xin Trần Hầu ra tay điều tra ra hung phạm."
Từng tia ánh mắt bắt đầu di chuyển nhìn về phía Đậu Trường Sinh, lúc này bọn họ giống như là mới phát hiện ra Đậu Trường Sinh, lập tức có người sắc mặt không vui mở miệng nói: "Điện hạ chết cũng là do Đậu Trường Sinh."
"Nếu không phải Đậu Trường Sinh đến thì điện hạ cũng sẽ không định gặp mặt ở đình đài trong hồ, làm sao đến mức gặp phải ám sát bỏ mình?"
"Tên Đậu Trường Sinh này có hiềm nghi không ít, làm sao có thể để Đậu Trường Sinh điều tra chứ?"
Nguyệt Bán Hiền cười lạnh, chán ghét nhìn về phía người đào tẩu, trong nháy mắt biến thành quân tiên phong dưới trướng Đậu Trường Sinh, chỉ một ngón tay về phía người vừa lên tiếng nói: "Người này có rắp tâm hại người."
"Bây giờ điện hạ bỏ mình, chủ yếu nhất cũng là điều tra hung phạm, tìm ra hung thủ đã gây ra án này, không chỉ là muốn báo thù cho điện hạ mà cũng là ngăn chặn tai hoạ ngầm cho Tiêu thị các ngươi."
"Dù sao lần này có thể lặng yên không một tiếng động giết chết điện hạ thì đây nhất định là do người quen gây án."
"Mà ngươi mở miệng quấy nhiễu, cố ý gây nên tộc nhân oán giận, là muốn nhiễu loạn nghe nhìn, mục đích làm như vậy là vì cái gì?"
"Là sợ hiền chất của ta tra ra hung phạm cho nên ngươi sợ hãi."
Nguyệt Bán Hiền làm sao lại chịu yếu thế, nếu bên này của mình yếu đi thì đối phương sẽ được voi đòi tiên, vốn bọn họ có không ít hiềm nghi nhưng cũng có thể nhìn ra thực lực của bọn hắn không đủ, không thể giết chết được lão Lương Vương.
Nhưng hôm nay tộc Tiêu thị đang tức giận, thậm chí là lâm vào trong hoảng sợ nếu còn tiếp tục không chừng sẽ mất đi lý trí, coi bọn hắn là dê thế tội, hoạ thuỷ đông dẫn lấy danh kẻ gây tai hoạ để phát tiết tức giận.
Mặc dù loại tình huống này có khả năng xuất hiện rất thấp nhưng Nguyệt Bán Hiền cũng sẽ không đánh cược để cho mình đưa thân vào trong nguy hiểm.
"Ngươi."
Người lên tiếng thẹn quá hoá giận, đưa tay chỉ về phía Nguyệt Bán Hiền, đang muốn tức giận mắng chửi tiếp, hắn đã bao giờ bị người chọc tức như vậy?
Nhưng cánh tay mới vừa nâng lên đã bị một người đè bả vai xuống, đây là một vị nam tử tóc trắng như tuyết, da thịt hồng hào dễ gãy, sợi tóc bị một cây trâm cài tóc kéo lên, hiếm thấy không phải cẩm y trường bào mà chính là pháp y bát quái.
Giày cỏ, pháp y, đây là trang phục của một đạo sĩ.
Đối phương nhẹ nhàng tới nhưng khí tức liên thông với đất trời, đã dung hợp cùng với trời đất.
Cho dù là ai thì cũng không có cách nào xem nhẹ đối phương, bất luận hắn đứng ở nơi nào thì đều là tiêu điểm trong đám người, trung tâm của thế giới.
Đây là một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.
Một đôi mắt bình tĩnh của Tiêu Đạo Nhân lạnh lùng nhìn chăm chú vào người vừa lên tiếng, lửa giận và tức giận của đối phương trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, giống như là bị nước lạnh tạt vào tắt ngúm, lúc này trong lòng hắn hoàn toàn lạnh lẽo.