Đây đều là một thói quen đã được cố định.
Bình thường đi qua nơi nào thì đều để lại dấu vết.
Chỉ cần cẩn thận điều tra, chung quy sẽ có manh mối.
Chỉ là có thể phát hiện ra hay không thôi, đây chính là giới hạn của thần thám và người bình thường.
Đậu Trường Sinh an ủi bản thân mình một chút, sau đó nói với Tiêu Thiên Minh: "Thất ca dẫn dắt chúng ta tới nơi này, trước khi tiếp ta và Thế thúc ở Tiêu viên, phải chăng đã gặp qua điện hạ?"
"Thất ca tự mình chủ động đi nghênh đón chúng ta hay là nhận được lệnh của điện hạ, là có nô bộc truyền lệnh hay là điện hạ tự mình nói?"
Một loạt vấn đề hỏi ra, trọng tâm câu hỏi cũng là một ý tứ, có phải Tiêu Thiên Minh đã từng nhìn thấy lão Lương Vương còn sống hay không?
Theo Đậu Trường Sinh mở miệng, từng ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người Tiêu Thiên Minh.
Tiêu Thiên Minh thản nhiên mở miệng nói: "Chuyện đi nghênh đón các ngươi là do điện hạ ra lệnh, lúc ấy điện hạ đang ở trong thính đường tiền viện."
Tiêu Thiên Minh cũng biết ý tứ của Đậu Trường Sinh, sau một lúc trầm ngâm hắn mới mở miệng nói: "Lúc ấy vẻ mặt của điện hạ tự tin và ôn hoà, không khác chút nào so với ngày thường, ta không có cách nào xác định được, lúc ấy mở miệng chính là điện hạ hay là có người ngụy trang."
"Nghe nói Diệp Vô Diện đã đặt chân vào thượng tam phẩm, tạo nghệ của võ học Thần Ma《 Thiên Biến Vô Tướng Kinh 》càng sâu, không chỉ có thể biến thân thành nhân loại, cho dù là vạn tộc thì cũng làm được, thậm chí là sau khi biến hóa thành Giao Long cũng có thể có thần thông của Giao Long."
"Nếu là loại người tinh thông ngụy trang như Diệp Vô Diện này thì ta thật sự không thể phán đoán được."
"Bởi vì lúc ấy là điện hạ gọi ta tới, sau khi nói với ta vài câu, ta liền ra bên ngoài Tiêu viên tiếp các ngươi."
Lại nói, thời gian tử vong của lão Lương Vương còn chưa xác định mà đã lại tăng lên càng nhiều nghi hoặc.
Nhưng là một người bình thường, Đậu Trường Sinh cũng không có ý làm phức tạp thêm chuyện mà là dùng giọng điệu ngắn gọn nói: "Trước không cần để ý đến điện hạ là thật hay giả, lúc đó ngươi đã gặp được điện hạ."
"Theo đầu mối này thì lúc ấy điện hạ vẫn còn sống, cho nên nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng là lúc chúng ta đang trên đường đến nơi này hoặc là ở chỗ này xảy ra chuyện."
Đậu Trường Sinh nhìn về phía Tiêu Đạo Nhân nói: "Còn mời vị tiền bối này đi mang tất cả nô bộc từ đại sảnh ở tiền viện đến chỗ này, toàn bộ nô bộc gần đây hoặc là trông thấy điện hạ tới đây."
"Xác định được điện hạ là thật sự tới nơi này rồi thì sau đó khóa chặt thời gian, xác định tất cả mọi người bên trong Tiêu viên đều đang làm gì ở trong khoảng thời gian này."
"Đặc biệt là suy nghĩ một chút xem mình có nhân chứng hay không, lại chọn những người không có nhân chứng nhân ra."
Tiêu Đạo Nhân gật đầu nói: "Chuyện này cũng dễ dàng, Thanh Y, ngươi tự mình đi, mang toàn bộ người đến đây để cho đích thân Trần Hầu lựa chọn."
Đây không phải một án nhỏ nhưng Đậu Trường Sinh cũng không có từ chối, Tiêu Viên vô cùng lớn, nô bộc và nha hoàn … sống ở nơi này chắc chắn là vô cùng nhiều, Đậu Trường Sinh cũng không ngạc nhiên khi trước trước sau sau có mấy ngàn người.
Lựa chọn nhiều người như vậy chắc chắn tốn rất nhiều thời gian, đây không phải là chuyện gì xấu mà là chuyện tốt.
Làm thần thám đương đại, đến bây giờ Đậu Trường Sinh còn chưa tìm ra được manh mối quan trọng, chậm trễ thêm một chút thời gian để cho mình có thời gian suy nghĩ cũng không tệ.
Mặc dù làm như vậy hiệu suất sẽ thấp, hơn nữa cũng có vài phần cảm thấy có lỗi với lão Lương Vương nhưng cũng không còn có cách nào khác, ai bảo Đậu Trường Sinh không am hiểu điều tra phá án chứ?
Vẫn là nhớ đến lão Trần.
Nhưng nghĩ đến lão Trần, Đậu Trường Sinh không khỏi nhìn về phía Thế thúc đang lẫn vào trong đám người, thân thiết đưa tay bắt chuyện nói: "Thế thúc tới đây."
"Ngài và sư phụ là anh em kết bái, chắc đối với tra án..."
Lời nói phía sau còn chưa nói xong, Nguyệt Bán Hiền đã lắc đầu liên tục nói: "Hiền chất đánh giá cao lão phu rồi, lão phu thất sự dốt đặc cán mai với tra án, sợ là không có cách nào trợ giúp được hiền chất rồi. Hôm nay. vụ án này hiền chất có ý nghĩ gì nói hết ra cũng không sao."
"Hiền chất là thần thám phá đại án đương thế, làm sao có chỗ cho lão phu nhúng tay vào chứ?"
Đậu Trường Sinh khẽ cười nói: "Thế thúc khiêm tốn quá rồi, ta đã từng nghe Nguyệt sư tỷ nói, ngài và gia sư thường thường thảo luận vụ án trong đêm khuya."
"Bây giờ cọc đại án này chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ, hung thủ có can đảm giết vương, thật sự là to gan lớn mật, chính là lúc cần Thế thúc ra tay tương trợ một chút."
"Thế thúc cũng không cần phải lo lắng nói sai, bây giờ ta chỉ là dự định lắng nghe suy nghĩ của Thế thúc một chút, nghiệm chứng suy đoán ở trong lòng thôi."