"Ta sẵn sàng tương trợ tiền bối."
Chỉ là một cái mạng, mất thì mất thôi, cũng chính là 4 vạn giá trị tu vi mà thôi, Đậu Trường Sinh cũng chấp nhận.
Dù sao người tốt giống như trước mắt này không nhiều lắm.
Người của tộc Tiêu thị có thể hoà thuận, có việc xảy ra cũng là thật sự.
Đậu Trường Sinh cũng biết Tiêu Đạo Nhân làm người tốt chắc chắn sẽ cự tuyệt mình, cho nên hắn nói rất nhanh, tiếp tục mở miệng không cho Tiêu Đạo Nhân cơ hội.
"Thêm một người thì thêm một phần lực lượng, bây giờ cũng không biết kẻ thù có bao nhiêu cường giả."
"Tập trung lực lượng cùng đánh bất ngờ mới có thể có hiệu quả."
Bây giờ ở bên trong Tiêu viên có hai vị Đại Tông Sư, Tiêu Đạo Nhân và Tiêu Thiên Tá, trong đó Tiêu Thiên Tá liều mạng thì có thể phát huy ra thực lực võ đạo nhất phẩm.
Còn sót lại Tông Sư là Tiêu Thiên Minh và Tiêu Thiên Lăng, nhà ngoại chính là Lý Sướng Quý, còn vị Mã Bác Nhiên kia thì vẫn chưa từng đến Tiêu viên, chắc chắn cũng không đến được.
Ba vị Tông Sư, tăng thêm Đậu Trường Sinh và Nguyệt Bán Hiền thì cũng mới có năm vị, nhìn thực lực có vẻ không yếu nhưng một mạch Chí Tôn của Âm Cực Tông đã dốc toàn bộ lực lượng.
Thái độ của Đậu Trường Sinh kiên quyết cũng không thể co chút nào nghi ngờ, nhìn bộ tư thái này của Đậu Trường Sinh, Tiêu Đạo Nhân không khỏi chần chờ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thanh Y.
Đậu Trường Sinh không khỏi nghi hoặc, cũng nhìn về phía Tiêu Thanh Y, lão bà của mình là xinh đẹp nhưng lại có thể ảnh hưởng đến ý nghĩ của hai vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm?
Giống như nhìn ra Đậu Trường Sinh nghi hoặc, Tiêu Đạo Nhân từ từ nói: "Trần Hầu là vị hôn phu của ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Tiêu Thanh Y thật sâu liếc mắt nhìn Đậu Trường Sinh một chút, sau đó trịnh trọng hành lễ với Đậu Trường Sinh, nhẹ giọng mở miệng nói: "Tộc Tiêu thị cảm kích Trần Hầu."
Ánh mắt chợt nhìn về phía Tiêu Đạo Nhân, sau khi nhìn về phía Tiêu Thiên Tá nói: "Ta sẽ không lưu lại, ta cùng đi với các ngươi, ta cũng muốn cống hiến sức lực của mình cho tộc Tiêu thị."
Lão bà xinh đẹp của mình cũng muốn đi, chuyện này làm sao có thể, Đậu Trường Sinh vội vàng từ chối nói: "Thực lực của ngươi không đủ, còn chưa từng đến Tông Sư, lần đánh bất ngờ này đi chẳng những vô dụng mà ngược lại sẽ khiến cho các tiền bối phân tâm ra chăm sóc, trong lòng có kiêng kị thì thực lực 100% chỉ có thể phát huy ra 80% mà thôi."
Tiêu Thanh Y hơi giơ cánh tay lên, để lộ ra cổ tay trắng nõn, phía trên có vòng ngọc màu xanh lam, mở miệng giải thích: "Đây là vòng ngọc bích thủy, là một kiện Bán Thần Binh tam phẩm."
"Ta đã hoàn thành linh tính vòng ngọc bích thủy khôi phục, dốc ra hết toàn lực thì cũng có chiến lực của Tông Sư, không phải là gánh nặng của các ngươi."
Nguyệt Bán Hiền tiến lên một bước, sau khi nhìn bích thủy vòng ngọc thì nói: "Không ngờ Tiêu tiểu thư lại thâm tàng bất lộ, có Bán Thần Binh tam phẩm này trong tay đủ để xông vào Top 10 trên Nhân bảng."
Sau khi Nguyệt Bán Hiền tán thưởng một câu xong, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Đạo Nhân nói: "Tiêu tiểu thư có thực lực Tông Sư, điều này đủ để theo chúng ta đánh bất ngờ."
Tiêu Đạo Nhân thu hồi ánh mắt, gật đầu đồng ys: "Như vậy thì cùng nhau đánh bất ngờ Âm Cực Tông đi."
"Nhớ kỹ mục đích của chúng ta, là lợi dụng uy lực của Ngũ Hành Mê Tung Trận, đảo loạn đại trận Sâm La, sau đó thừa cơ đánh giết Tông Sư của Âm Cực Tông, suy yếu uy lực đại trận Sâm La."
"Không phải bùng nổ quyết chiến với Âm Cực Tông, cho nên phải tốc chiến tốc thắng, ra tay cũng phải nhanh."
"Không cần phải sợ, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ra tay, đánh cũng là khí thế, chỉ cần chém giết hai vị Tông Sư thì Ngũ Hành Mê Tung Trận có thể kiên trì được, chúng ta có thể cố thủ đợi viện binh đến."
Sau khi Tiêu Đạo Nhân dặn dò xong thì nhìn về phía Tiêu Thiên Tá, hai bên liếc mắt nhìn nhau một chút, gật đầu với nhau.
Ngũ Hành Mê Tung Trận dâng lên năm cột sáng, bắt đầu điên cuồng xoay tròn, cuối cùng dung hợp thành một cột sáng tỏa ra ánh sáng chói lọi, lao thẳng lên bầu trời.
Sâm La Đồ che khuất bầu trời, trong lúc nhất thời cũng bị xé nứt.
"Cơ hội đã đến."
"Đi."
Đất trời mênh mông, một mảnh lờ mờ.
Cột sáng tỏa sáng chói lọi, trong nháy mắt đã xé nát tầng tầng lớp lớp gông xiềng, quét sạch một vùng tăm tối, ánh sáng mặt trời từ chỗ sâu trên bầu trời thuận thế chiếu xuống.
Hai cột ánh sáng hội tụ vào một chỗ giống như dung hợp vào nhau, tạo thành một cột trụ trời nối liền trời đất.
Đại trận Sâm La bị khuấy động, từng tầng từng lớp sương mù bắt đầu lan tràn từ bên trong đại trận Sâm La ra, dần dần thẩm thấu đến các ngõ ngách.
Mạch chủ Chí Tôn với đôi mắt màu tím, sợi tóc trắng như tuyết cầm trong tay Sâm La Đồ, con mắt màu tím bắt đầu từ từ di chuyển, cuối cùng nhìn về phía những người đang ngang nhiên xông vào đại trận Sâm La, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Con cá đã cắn câu."