“Theo ý của sư phụ thì không phải do tông môn ra tay sao?”
Sư phụ thần bí ra tay hung ác, nhưng im lặng được một chốc, bấy giờ mới mở miệng sửa lại lời mình: “Vừa rồi vi sư đã nói sai.”
“Lần này ngươi đến Lương Châu chỉ là vừa lúc gặp phải tai bay vạ gió, gặp phải vụ án lớn lão Lương Vương bị ám sát, sau đó là Âm Cực Tông công kích Tiêu viên, ngươi bị kẹt ở trong thế cục hỗn loạn này, không thể không tự vệ, sau đó lại khổ chiến một phen, vung đao chém các vị Tông Sư của Âm Cực Tông.”
“Phá được vụ án lão Lương Vương bỏ mình chưa giải quyết, cũng diệt trừ được Tông Sư của Âm Cực Tông.”
“Về phần trong quá trình đó, người của tộc Tiêu thị bị chết thì không đáng nhắc tới, chiến đấu ấy mà?”
“Tóm lại là muốn có người chết thôi.”
Đậu Trường Sinh vốn còn đang mừng thầm, cuối cùng sư phụ thần bí nhà mình cũng hiểu mình rồi, nhưng câu nói sau cùng này rõ ràng là đang nói bóng nói gió, quả nhiên chân chính hiểu mình vẫn là Tiền Tiểu Cửu hoặc là lão Trần, những người khác nói gì cũng là gió thoảng mây bay mà thôi.
Đậu Trường Sinh vung lên một đao rồi nhìn về phía tộc Tiêu thị, trái lương tâm thăm dò hỏi: “Muốn đồ nhi phản kích, giúp đỡ sư phụ hạ nắm giữ tộc Tiêu thị.”
Sư phụ thần bí gạt đi: “Không cần.”
“Cứ dựa theo kế hoạch của ngươi mà làm, một mạch Chí Tôn của tông môn nên giết thì cứ giết, không phải nương tay.”
“Chuyện này cái gì cần khuyên vi sư cũng đã khuyên rồi, nhưng bọn hắn dám cả gan châm chọc vi sư, quả thực là không biết Mã vương gia mọc mấy cái mắt, hơn nửa đời người sống quá mệt mỏi, cứ cố kỵ cái này, lo lắng cái kia, cứ như đồ nhi bất chấp tất cả mọi thứ, không kiêng kị thứ gì thì sống mới nhẹ nhõm,”
“Có thù thì phải trả thù.”
“Lần này vi sư liên lạc với đồ nhi chính là nói với đồ nhi, cứ mạnh dạn mà làm, không cần phải ngần ngại chuyện gì hết.”
“Chỉ cần xác định Tiêu thị có vấn đề, như vậy liền đủ để bàn giao cho tông môn rồi.”
Đậu Trường Sinh thầm thấy chua chát, mình làm gì có kế hoạch gì đâu, thậm chí là chuyện đi giết một mạch Chí Tôn.
Một mạch Chí Tôn mạnh như thế, chỉ là một tên Thánh tử cũng đã là võ đạo Đại Tông Sư Nhị phẩm, khẳng định Mạch chủ cũng như thế, còn có vài vị Tông Sư, thực lực cỡ này có muốn giết mình thì cũng là chuyện dễ như bỡn, làm sao mà trong mắt sư phụ thần bí lại là mình muốn giết bọn hắn trở nên dễ như cắt tiết gà vậy chứ.
Cũng không biết mấy người này lấy đâu ra tự tin, phá đại án, giết Đại Tông Sư, mình đây cũng chỉ là một tên bộ khoái bình thường, cũng chẳng thông minh lanh lợi gì, lại không thể nghịch thiên, làm sao mà được việc như thế chứ?
Sư phụ thần bí tiếp tục thong thả nói: “Lần này là do đồ nhi ngươi tự mình chỉ huy, hay là từ vi sư phán đoán phối hợp.”
Sư phụ thần bí nói xong thì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục: “Thôi, thế cục lần này vi sư cũng không muốn ra mặt, để đồ nhi ngươi tự mình chỉ huy.”
“Để vi sư lần này đích thân tham dự nhìn xem bản lĩnh thực sự của đồ nhi là thế nào?”
Trước đây đều là chuyện đã rồi mới suy xét lại, lúc nào cũng mò mẫm như đi trong sương mù, không hiểu rõ được điều gì, có rất nhiều điểm không thể nghĩ thấu suốt được, lần này tự mình tham dự, sư phụ thần bí không tin rằng mình còn không hiểu rõ được mưu tính của thằng quỷ con này.
Nếu mà như thế thực, vậy thì mình đúng là đã sống uổng phí gần hai trăm năm rồi.
Sư phụ thần bí vẫn có đôi chút tự tin, dù sao mình cũng đã từng đấu tay đôi với thừa tướng khai quốc Tư Mã Phương Nghị với cả Á Thánh Trương Thiên Chính, cho dù là thất bại, thì cũng là tuy bại mà vinh.
“Trước giờ ngươi bằng vào mưu kế, thực lực thì lại là chưa đủ, lần này có vi sư tương trợ, vũ dực đã đạt đỉnh, chuyện gì cũng có cơ hội nhiều hơn, tin chắc rằng không cần phải đánh cuộc, tất nhiên nhất định sẽ thành công.”
“Cứ yên tâm mà làm, vi sư tin tưởng ngươi.”
Cứ thoải mái mà làm.
Bốn chữ này nói ra đúng là dễ dàng.
Nhưng rốt cục mình nên làm thế nào đây?
Đậu Trường Sinh lo lắng trong lòng.
Bây giờ tự dưng lại cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, sao vị sư phụ thần bí này lại cứ thích suy diễn thái quá như thế, không biết lại nghĩ tới cái gì.
Đậu Trường Sinh trầm ngâm một lát nhưng rồi cũng dứt khoát đi đến quyết định.
Nếu đối phương đã dám yên tâm, như vậy thì mình cũng dám làm.
Dù sao đây cũng là đối phương chủ động, cũng chẳng phải do mình bức bách, sau này nếu muốn tính toán gì thì cũng không oán trách mình được.
Tộc Tiêu thị quang minh lỗi lạc nhưng cũng không thể để bọn hắn xảy ra chuyện ở chỗ này, cho nên chuyện cần làm lúc này đây chính là làm cho Ngũ Độc Ngô Công rút lui, chuyện này thật sự đã quá rõ ràng, cho nên tối thiểu nhất cũng phải làm cho ra vẻ mới được.