Thần Ma của Cửu U Minh Giáo chưa vẫn lạc, đây cũng là một phần sức mạnh của Cửu U Minh Giáo. Chẳng qua là tuổi thọ của Thần Ma rất dài, còn tuổi thọ của người bình thường lại quá ngắn, thời gian mấy trăm năm đủ để trời đất biến đổi, để cho tất cả hy vọng đối với tung tích của Thần Ma đều tan biến. Dù sao thì ai cũng hiểu được, cuộc đời của mình chỉ kéo dài trăm năm, chắc chắn không thể chờ được đến ngày Thần Ma trở về, còn trong mắt Thần Ma thì đây chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Đậu Trường Sinh bước lên, tự mình đỡ Tiêu Đạo Nhân đứng dậy.
Tiêu Thanh Y nhìn Cửu Thái tử đứng cạnh Long Môn, lại nhìn thấy một thanh Bán Thần Binh nghi ngờ một chút rồi lập tức bừng tỉnh, nàng nói: "Đó là Mặc Dương Kiếm, thì ra Giáo chủ đã ra tay."
"Tội nghiệp Diệp Vô Diện bị đuổi giết thế mà dòng họ Gia Cát đến nay vẫn mơ mơ màng màng chẳng hay biết gì, cũng không biết hung thủ là ai."
"Giáo chủ quả là bản lĩnh phi phàm, giáo phái của chúng ta chắc chắn sẽ phát triển lớn mạnh."
Đậu Trường Sinh ôn hòa nói: "Thánh nữ đứng cho vững, chúng ta phải trở về."
Trong Long Môn có một tia sáng chợt lóe, tất cả biến mất, sau khi xuất hiện trở lại, bọn họ đã đi đến một nơi mà Tiêu Thanh Y quen thuộc. Thấy vậy, trong mắt Tiêu Thanh Y chợt xuất hiện ánh sáng lạnh như băng.
"Cuối cùng cũng đã quay về."
Có thể dụ dỗ đối phương vui vẻ, mặc dù phải bỏ ra 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 nhưng Tiêu Thanh Y cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Không có Thần Binh Long Môn, đối phương chẳng qua cũng chỉ là một tên có chiến lực Tông Sư mà thôi.
Chỉ cần hành động thật nhanh thì có thể bắt được đối phương. Sau đó nàng có thể ép hỏi hắn giao ra thuốc giải, mọi chuyện đều sẽ phát triển đúng với sự suy tính của nàng. Ván này còn chưa tính là thua, vẫn có thể đoạt lại 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》.
Tiêu Thanh Y giơ tay lên, Đậu Trường Sinh cười như không cười rồi nói:
"Thánh nữ, nàng đây là nhìn thấy Tào thúc của ta đến chào hỏi à?"
"Lô Quốc công tới."
"Ta phải sửa sang quần áo để cung nghênh mới được."
Đông Hải.
Một vị Thần Ma của Nhân tộc đang thẹn quá thành giận.
Lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú Hắc Thủy Long Quân đang gây sự, cười lạnh lùng nói: "Quả nhiên Long Môn có dị thường."
"Không phải vậy thì một con lươn như ngươi sao có thể không đâu đi gây sự chứ?"
Hắc Thủy Long Quân thờ ơ, miệng lại phun lời thô tục, nhưng Thần Ma của Nhân tộc nhìn như không thấy, tự nhủ nói: "Là vạn tộc."
"Bọn họ đang nhìn chằm chằm Long Môn, muốn chiếm lấy Long Môn."
"Long Môn trọng bảo, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được."
"Ta sẽ hiệu triệu Nhân tộc và Long tộc đều xuất ra ba vị Thần Ma, hai bên lập xuống đại trận thủ hộ, cùng nhau bảo vệ tốt Long Môn, tuyệt đối không thể để Long Môn xảy ra vấn đề."
Hắc Thủy Long Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn chăm chú đối phương một chút, đuôi rồng hất lên lại xông vào dưới biển sâu, hành động này chỉ là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng rõ ràng vô dụng không làm nên trò trống gì.
Vị trước mặt này thật sự quá thông minh, cũng không ăn được thua thiệt, hắn không ngờ tới mới có thời gian ngắn như vậy, Nguyên Linh Bất Diệt Thượng Cổ Chân Long lại có động tĩnh lớn như vậy.
Đáng tiếc.
Nhân tộc tuyệt đối không cho phép Long tộc và Long Môn liên lạc với nhau, không phải muốn biết được tình huống nội bộ của Long Môn thì sao lại phải tốn sức như vậy, cần từ trong miệng Đậu Trường Sinh mới thu hoạch được.
Sau khi Nhân tộc ra tay, cùng đại trận khẳng định sẽ lại tăng thêm Thần Ma, cắt đứt khả năng Long tộc ra tay trong bóng tối.
Trong lòng Hắc Thủy Long Quân oán giận, đây chính là trọng bảo của Long tộc, bây giờ ngay cả nhìn một lần cũng đều gian nan như vậy.
Thật sự là uất ức mà.
. . .
Lương Châu, tế đàn.
Tào Long Cát khoác áo giáp màu đen, áo giáp tương đối nặng, toàn thân bao bọc bên trong thép sắt cứng rắn, giống như quái vật sắt thép kinh khủng.
Lúc này đang ngồi ngay ngắn trên đầu một quái thú, quái thú cao hơn hai trượng.
Nó trông giống như một con ngựa, cao lớn và dũng mãnh, vô cùng thần tuấn.
Nhất là bộ lông toàn thân màu trắng nhìn giống như không nhuốm bụi trần, nó không ngừng vung vẩy cái đuôi nhưng lại lộ ra màu đen.
Cực kỳ đáng chú ý lại là một chiếc sừng mọc dài ra, phía dưới thẳng lên ngoặt ra giống với sừng rồng, móng vuốt tương đối sắc bén, cực giống móng vuốt của mãnh hổ, trong lỗ mũi không ngừng toát ra nhiệt khí, thỉnh thoảng có thể trông thấy răng nanh bén nhọn khi nó hé miệng ra.
Đây là một con dị thú, khí huyết kia thật sự hùng hậu không kém võ giả thượng tam phẩm tý nào.
Thậm chí cho dù là một vị Tông Sư tam phẩm bình thường lần thứ nhất gặp cũng phải lúng túng, thậm chí ngay cả một con tọa kỵ đều đánh không lại.