Hành động của Tiêu Thanh Y hoàn toàn là dương mưu.
Ngươi có thể thấy được nhưng căn bản lại không có cách nào giải thích được, càng không có từ ngữ nào có thể giải thích tại sao bây giờ Tiêu Thanh Y lại không tấn công mình mà lại vẫn luôn tiếp tục tấn công Đại Tông Chính.
Động tác của lão Lương Vương không khỏi dừng lại một chút, nếu không có cách nào để giải thích thì cũng không cần phải giải thích nữa.
Ý chí điều khiển Thiên Cơ Nhân Ngẫu rốt cuộc cũng ý chí phân hoá ra, nếu như cái ý chí này trực tiếp bị phá hủy thì tình huống thực tế sẽ như thế nào, cũng không phải là điều mà bản thân có tuỳ ý nói ra.
Loại tình huống này là hạ sách, dù sao đối phương cũng đang đề phòng mình, lúc này sẽ tạo thành hiểu lầm cho đối phương, nhưng mà so với chiêu châm ngòi ly gián của Tiêu Thanh Y, lại còn có Đại Tông Chính đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Để cho cả hai người đồng quy vu tận mới là tình huống tốt nhất.
Tâm tư của lão Lương Vương biến đổi, động tác cũng tự nhiên biến đổi theo, danh tiếng của Lục Đạo Luân Hồi Quyền hôn thiên hám địa, nhưng uy lực thì lại ít ỏi không có mấy, mỗi một lần công kích nhiều nhất cũng chỉ là làm cho Tiêu Thanh Y phun ra một ngụm máu tươi.
Đại Tông Chính lập tức phát giác ra có điều gì đó không đúng, ngước mắt lên nhìn về phía lão Lương Vương, liền trông thấy từ trong miệng lão Lương Vương phụt ra một ngụm máu tươi, máu tươi chảy xuống áo giáp màu vàng kim, không ngừng chảy xuôi xuống.
Cho dù là mặt nạ cũng không có cách nào che lấp được máu tươi, một lượng máu lớn chảy xuống theo mặt nạ, lão Lương Vương liền mở miệng nói chặn miệng trước: "Cái nhục thân bằng xương bằng thịt này không tài nào chịu đựng nổi võ đạo Pháp Tướng nhất phẩm.
Lúc này vẻ mặt Đại Tông Chính vẫn luôn yên tĩnh thoải mái rốt cuộc cũng thay đổi, chưa từng nghĩ đến trong thiên hạ này lại có người vô sỉ đến như vậy, cái nhục thân bằng xương bằng thịt này, đối phương đã chuẩn bị mất mấy chục năm.
Trong thời gian đó không biết đã phải tốn bao nhiêu công sức, vì che dấu hơi thở, che dấu sự tăng trưởng của sức mạnh.
Bày ra màn kịch Ngân Long Hoàng Kim Giáp, nếu không thì một món Bán Thần Binh nhất phẩm như thế này sợ là đã sớm rơi vào trong tay của Thánh nhân rồi, hắn vẫn luôn che dấu nó trong mấy chục năm qua.
Câu nói này hoàn toàn là lời lừa gạt giả dối nhưng Đại Tông Chính cũng chỉ có thể nhận, dù sao thì đây cũng là bậc thang mà đối phương tạo ra cho mình.
Tiêu Thanh Y cười lạnh, hành động của lão Lương Vương cũng không nằm ngoài dự liệu của Tiêu Thanh Y, quan hệ giữa hai bên kéo dài cũng khoảng hơn 200 năm rồi, nếu trong thiên hạ có bàn về người quen thuộc với lão Lương Vương nhất, Tiêu Thanh Y đã tự nhận mình là thứ hai, thì không một ai dám nhận thứ nhất.
Lão Lương Vương che dấu bản tính nhiều năm đã bị bại lộ, vô tình vô nghĩa, lục thân không nhận, hoàn toàn là người theo chủ nghĩa ích kỷ tư lợi, bất cứ chuyện gì cũng sẽ lấy mình làm trung tâm để suy nghĩ.
Nếu bản thân mình đồng quy vu tận cùng với Đại Tông Chính thì đối với lão Lương Vương sẽ trở thành một chuyện vô cùng tốt, bởi vì sẽ thiếu đi người quấy nhiễu, lão Lương Vương có thể yên tâm tập trung luyện đan, còn về phần một loạt di chứng thì đó đều là chuyện của sau này.
Nếu như không thể kéo dài được tuổi thọ, không có cách nào để đạt được Cửu U Đao, như vậy thì hoàn toàn không có sau này, vậy thì cần gì phải cân nhắc nhiều đến như vậy.
Tiêu Thanh Y biết rõ nếu đi đến bước này là có thể châm ngòi cực hạn, cả hai bên đều không có khả năng trở mặt thành thù.
Cảm nhận thấy được hơi thở đã đạt được tới đỉnh điểm, biết rõ sau một khắc sẽ bắt đầu trượt xuống, trong lòng Tiêu Thanh Y hiểu rõ, hiện giờ đã đến cực hạn, đã đến lúc phải đi chết rồi.
Đáng tiếc.
Nếu mà không bị trúng độc.
Can thiệp vào thực lực của bản thân, nếu chỉ là một cỗ Thiên Cơ Nhân Ngẫu thì cũng không cần phải liều mạng bộc phát, cũng có thể chiến thắng rồi.
Đại Tông Chính chém ra một đao, phong tuyết bão táp, hàn khí vô tận đã bộc phát.
Hoa tuyết nổi lên cuồn cuộn, như một tượng người băng tuyết khổng lồ, ngang nhiên xông về phía Tiêu Thanh Y, võ đạo Ý Chí Hiển Hóa, Thiên Địa Pháp Vực giống như sống lại.
Tiêu Thanh Y không lùi mà tiến tới, hướng về phía trước bước ra một bước, Luân Hồi Pháp Vực dẫn đầu tràn ra, thế giới băng tuyết bắt đầu bị xé rách, nhưng có một lỗ đen như mực đã xuất hiện.
Đại Tông Chính giương mắt nhìn về phía lão Lương Vương, Luân Hồi Pháp Vực này thuộc về lão Lương Vương, vào thời khắc then chốt lão Lương Vương biểu hiện rõ ràng ra Luân Hồi Pháp Vực ảnh hưởng đến không phải là kẻ địch Tiêu Thanh Y, mà ngược lại là Đại Tông Chính.
Tiêu Thanh Y chúc mừng nói: “Đa tạ giáo chủ.”