Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 538 - Chương 538. Nên Đưa Nhạc Phụ Một Đoạn Đường Cuối Cùng 2

Chương 538. Nên đưa nhạc phụ một đoạn đường cuối cùng 2 Chương 538. Nên đưa nhạc phụ một đoạn đường cuối cùng 2

Phương diện này với người giàu có tứ hải như Đại Chu cũng là tương đối quẫn túng, Đại Chu không phải là không có, chỉ là không nghĩ sẽ cho không lão Lương Vương, cũng muốn lão Lương Vương tự thân thu thập.

Một bước cuối cùng.

Thành đan dược.

Lúc này lão Lương Vương không còn vẻ lãnh đạm của ban đầu nữa.

Lúc này đã đứng dậy, khí nóng nghênh diện nhào tới, cho dù là có mặt nạ ngăn cản, nhưng lão Lương Vương vẫn cảm thụ được sức nóng kinh người.

Phía trên đại đỉnh có rất nhiều dịch thể đang chậm rãi bắt đầu ngưng tụ vào một chỗ, giống như giọt nước có thể tích cực lớn, lộ ra hình bầu dục, chậm rãi biến đổi từ từ.

Bước thành đan này rất quan trọng.

Bước đầu có chuẩn bị tốt như thế nào, nếu bước này không thành thì chính là thất bại hoàn toàn.

..............

Một viên bảo châu, lơ lửng ở giữa.

Từng tia sợi ánh sáng rủ xuống, bao bọc Đậu Trường Sinh và Tào Long Cát ở bên trong, che dấu tung tích của hai người, khiến cho hai người có thể âm thầm đứng ở trong bóng tối, mới không bị lão Lương Vương phát hiện.

Ánh mắt Tào Long Cát phức tạp nhìn phía trước, im lặng một lúc lâu, Đậu Trường Sinh đứng ở bên cạnh, dưới chân giẫm lên không khí, đang đứng ở giữa không trung, mới có thể ngang hàng với Tào Long Cát, một đầu dị thú này cũng quá cao.

“Một lúc nữa sẽ động thủ, Tào thúc có thể ra tay không?”

“Đó là chiến hữu cùng kề vai chiến đấu với Tào thúc.”

Đậu Trường Sinh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nếu Tào thúc không ra tay được thì có thể không cần đánh, ta tự có viện quân.”

“Chỉ là phân phối chiến lợi phẩm, Tào thúc sẽ thua thiệt.”

"《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》 là không thể cho Tào thúc xem được, dù sao từ đầu đến cuối Tào thúc cũng không có xuất lực.”

Đậu Trường Sinh vừa nói chuyện, vừa giơ tay lên nhè nhẹ ấn phía dưới.

Trong lòng bàn tay pháp lực cũng động, giống như một thanh kiếm sắc bén, hung ác đâm vào những vị trí trọng yếu như mi tâm cùng trái tim của Tiêu Đạo Nhân đang tê liệt nằm trên mặt đất.

Tiêu Đạo Nhân như một bãi bùn nhão, căn bản không có năng lực chống cự, tuỳ tiện đã bị pháp lực xuyên thấu vào chỗ yếu hại, trong nháy mắt mất đi sinh lực , Pháp Tướng đã bắt đầu tán loạn trong vô thức.

Một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, tuỳ tiện cũng đã bị Đậu Trường Sinh cướp lấy tính mạnh.

Tào Long Cát hơi hơi cúi đầu, nhìn thi thể Tiêu Đạo Nhân ở phía dưới, lông mày hơi nhíu lại, nói: “Ta vốn tưởng rằng ngươi tha cho hắn một mạng.”

“Ta không biết đến cùng thì ngươi có giao dịch gì với vị kia, nhưng có thể khiến đối phương nghe theo sự phân phó của ngươi mà không phản kháng giãy dụa, đã đánh bại Thiên Cơ Nhân Ngẫu của Đại Tông Chính, đã không có lỗi với ngươi.”

“Đối phương thuận theo như thế, tin tưởng điều kiện chỉ có một, chắc chắn là tha cho Tiêu Đạo Nhân một mạng.”

Đậu Trường Sinh hơi giơ tay lên, mượn ống tay áo rộng thùng thình che dấu, mỉm cười nói: “Không có biện pháp nào khác, hắn biết quá nhiều.”

“Nếu không phải để cho Thánh nữ trung thực nghe lời thì ta đã sớm giết hắn.”

“Một màn này tin tưởng trong lòng Thánh nữ cũng là hiểu rõ, chỉ là muốn đánh cược một lần mà thôi, ta hiểu rõ để cho nàng biết rõ nàng đánh thua cuộc mà thôi, đây cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Bởi vì đệ tử Cửu U Minh Giáo khác, qua một đoạn thời gian nữa, ta cũng sẽ đưa bọn hắn đi gặp Thánh nữ.”

“Ta biết Tào thúc cho rằng ta quá hung ác.”

“Nhưng Tào thúc đã hiểu lầm rồi, thật ra nếu chỉ là biết quá nhiều thì ta cũng sẽ tha cho hắn một mạng, ngươi xem tướng mạo này của hắn chính là bộ dáng không được thông minh cho lắm, mà hắn có thông minh gấp 10 thì ta muốn hắn chết có rất nhiều phương pháp.”

“Chân chính để ta diệt trừ hậu hoạn chính là lão tổ Cửu U Minh Giáo, vị Thần Ma này vẫn khỏe mạnh, chỉ là vẫn đang mê loạn ở Thiên Ngoại Thiên, không biết ngày nào sẽ trở về.”

“Nếu là hơn hai trăm năm sau, như vậy cũng không sao, dù sao lúc ấy cũng không phải chứng đạo Thần Ma thì cũng chính là tuổi thọ đã đến.”

“Nhưng nếu trong hai trăm năm này trở về, hắn vẫn còn khỏe mạnh, còn mở miệng vu oan cho ta trước mặt Thần Ma thì nhiều ít cũng có chút uy hiếp với ta.”

“Bây giờ hắn chết, Cửu U Minh Giáo bị diệt, ta với Tào thúc lại đều là dòng độc đinh còn sót lại của Cửu U Minh Giáo, quyết định như thế nào còn không phải do ta và Tào thúc nói sao? Ví dụ như các loại ẩn mạch của Cửu U Minh Giáo, lão tổ không phải là uy hiếp, mà là chỗ cho chúng ta dựa vào.”

Bờ môi của Tào Long Cát hơi chuyển động, phun ra bốn chữ: “Khua môi múa mép như vẹt."

Đậu Trường Sinh vẫn mỉm cười, thờ ơ với sự châm chọc của hắn, nhìn về phía lão Lương Vương ở phương xa, từ từ mở miệng nói: “Không thể không nói lão Lương Vương cho ta một niềm vui rất bất ngờ, Thánh nhân cũng rất biết cách chơi.”

Bình Luận (0)
Comment