"Nếu không thì kể cả Tào thúc có hai kiện Bán Thần Binh nhất phẩm, nhưng làm sao nhạc phụ đại nhân có thể một kiện cũng không có, phải biết rằng Xích Huyết Phương Thiên Kích vẫn còn trong tay Tào thúc, Bích Ngọc Quang Hàn Đao có thể đang ở trong tay nhạc phụ đại nhân.”
Xích Huyết Phương Thiên Kích, Bích Ngọc Quang Hàn Đao, đây đều là Bán Thần Binh nhất phẩm, hơn nữa đều là Đại Chu đặc biệt chế tạo ra cho hai người, có thể nói là chế tạo riêng.
Đây là công thần đời trước của lục ti Thiên Công Đại Chu, chú tạo hội tụ Công Dã thị và Thiên Công chi lực.
Công Dã thị là một trong ngũ đại thế gia chú binh, Thiên Công lại là lục ti Đại Chu, cũng chỉ có bọn hắn mới có năng lực liên tiếp chế tạo ra Bán Thần Binh nhất phẩm.
Đây là thời kỳ hưng thịnh của Đại Chu, nam chinh bắc chiến từ Yêu tộc và tài nguyên sản vật cướp đoạt từ trong tay Hồ man.
Đại tướng dưới trướng Á Thánh đều có Bán Thần Binh, có thể nói là vô cùng giàu có.
“Nhạc phụ đại nhân nói không sai, cho dù Tào thúc có lợi hại hơn nữa thì nếu như ngài một lòng muốn đi thì có thể rút lui, đây cũng chính là mục đích của ngài, bỏ qua Thần Binh để đổi lấy tự do.”
“Thậm chí là vì kế hoạch không có chút sơ hở nào, cũng không dám nói cho Thánh nữ, làm cho đối phương ôm hận mà chết, cho rằng ngươi là phản đồ, thật ra nếu nói cho Thánh nữ, lấy tính tình của đối phương, không chỉ sẽ không ngăn cản, ngược lại còn chủ động hi sinh.”
Lão Lương Vương bình thản nói: “Nếu trước đó nàng đã biết được sẽ càng tăng thêm khả năng bị lại lộ, thật sự không có cách nào giấu diếm, không tốt giữ chữ tín với Đại Chu.”
“Chỉ có bọn họ không biết, mới có thể diễn một cách chân thực nhất, đạt được lòng tin của Đại Chu.”
“Đổi lại là ngươi, mời Tào Long Cát đi ra, sau khi rời khỏi Hắc Thủy Quan, chủ động hồi phục Tham Lang Khiếu Nhật Khải, điều này sẽ làm Đại Chu căm thù, một đời oanh liệt bị hủy hoại, sử sách tương lai sẽ lưu lại hai chữ phản tặc.”
“Từ anh hùng lưu lạc thành phản tặc, tất cả đều là vì ngươi, ngươi cũng không phải người tốt lành gì.”
“Ngươi đang tính toán xem nếu thấy tốt thì lấy, hay là liều mạng một phen?”
Đậu Trường Sinh nghĩ cũng không nghĩ đã mở miệng nói: “Đương nhiên là thấy tốt thì lấy, tâm trạng Tào thúc phức tạp, nhìn như có sát ý lẫm liệt, nhưng thật ra sẽ không đánh đòn hiểm, cùng ngươi liều mạng một trận, cuối cùng cũng là ngươi phải trả một cái giá lớn rồi rời đi.”
“Cho nên ta việc gì phải cùng Thần Ma tương lai kết thù.”
“Lại nói ngài là nhạc phụ đại nhân của ta, chúng ta có quan hệ vô cùng chặt chẽ, nếu như ngài muốn rời đi thì có thể rời đi ngay lập tức.”
Lão Lương Vương quay người trực tiếp hướng về nơi xa mà đi, đưa tay ra giữa là đánh một cái lên bức tường phong tỏa trên bầu trời.
Ánh mắt Tào Long Cát phức tạp, trong tay cầm Xích Huyết Phương Thiên Kích nâng lên, Đậu Trường Sinh nói một câu giữ lại Xích Huyết Phương Thiên Kích: “Tào thúc không cần động thủ, lần này xem như nể tình huynh đệ đi.”
Ánh mắt nhìn về phía lão Lương Vương vừa đi ở nơi xa, một thứ che dấu ở lòng bàn tay giấu trong tay áo, nhưng trên gương đồng khoa tay múa chân, viết chữ nói:
“Truyền ra tin tức Tào Long Cát thu được Cửu U Đao.”
Cái nồi Cửu U Đao quá lớn, không thể gánh vác được, chỉ có thể uất ức Tào thúc rồi.
Sáng sớm.
Ánh bình minh lấp ló, tỏa ánh hào quang chiếu sáng muôn nơi.
Vương lão tam há mồm ngáp dài, vươn vai chống eo, ưỡn lưng, sau đó khom người bắt đầu dỡ ghế dài gác trên mặt bàn xuống, đặt cạnh bàn, thế rồi bắt đầu chà lau bàn cho sạch sẽ.
Quán mì hồn độn mấy chục năm vẫn như một ngày, bắt đầu bày bán khi trời mới tang tảng sáng.
Lão Lương Vương bước từng bước trên con đường đất trải dọc tiểu trấn, đi đến một tòa trạch viện trông cực kỳ bình thường ở phía trước.
Nhà này có hàng rào bằng gỗ, trong sân nhỏ có nuôi gà trống, bấy giờ chú gà đang rất có tinh thần, hăng hái gáy thật to, cuối cùng là một gian phòng lợp bằng cỏ tranh.
Lão Lương Vương đẩy cửa ra, một cây gỗ cắm ngay phía trên, nằm trong tay lão Lương Vương mà cứ như là không tồn tại, sau khi bước vào trong căn phòng cỏ tranh, có thể trông thấy một đôi phu thê đang nằm trên giường, cả hai đang đắp một tấm chăn cũ nát.
Lão Lương Vương đi đến bên cạnh bồn nước, bắt đầu búng ngón tay khe khẽ, tiết tấu dài ngắn không đồng nhất, đợi đến khi búng được mười ba phát thì bồn nước rất đỗi bình thường dần dần phát sáng ánh hào quang.
Như có một cây bút vẽ xuất hiện ngay trước mặt, bắt đầu phác họa những đường nét đơn giản, trong nháy mắt đã vẽ nên một cánh cửa.
Ánh hào quang màu vàng bện vào nhau tạo nên đường nét cánh cửa, trông khá là lập lòe hư ảo, giống như chỉ cần có cơn gió nhẹ nhè lướt qua, là có thể thổi tan cánh cửa ấy.