Một khu vườn đều có phong cảnh khác nhau, thể hiện rõ ra sự xa hoa.
Đậu Trường Sinh cũng không có hứng thú mấy, dường như cũng nhìn ra điểm này cho nên Thế tử Ngụy Vương cũng không giới thiệu, đi thẳng đến bên trong một đại điện.
Yến hội tương đối trang trọng, chính là phân án ngồi, sau khi Đậu Trường Sinh đi vào đại điện, ánh mắt quét qua một lượt, lòng bàn tay lại khẽ nâng lên, chiếc bàn vốn đứng ở bên trái Ngụy Vương, lập tức đứng thẳng lên, trực tiếp rơi vào giữa thảm.
Đậu Trường Sinh sải bước đi đến, cũng không khách khí trực tiếp ngồi ngay ngắn ở sau bàn.
Động tác này khiến cho bầu không khí trong đại điện đông cứng lại.
Chiếc bàn đặt ở trung tâm, đây là đang ngồi đối diện với Ngụy Vương.
Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đối phương.
Đậu Trường Sinh vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình lắc một cái, không khách khí nói: "Những người khác lui ra đi."
"Ngụy Vương mời ta đến đây, chính là vì Trọng Giáp Binh Đại Lương."
"Bây giờ nhìn thấy Ngụy Vương, ta cũng muốn hỏi một câu."
"Sau khi lấy Trọng Giáp Binh Đại Lương, phải chăng muốn trọng kiến lại binh lính Đại Ngụy? Lập lại xã tắc Đại Ngụy?"
"Là muốn làm phản sao?"
Giọng nói của Đậu Trường Sinh không cao, cũng chưa quát lớn khàn cả giọng nhưng tiếng cũng không thấp, vang vọng ở trong đại điện.
Tiếng nói không cao không thấp nhưng lại tràn ngập ý chí không thể nghi ngờ.
Hiện lộ rõ tài năng tuyệt thế.
Đậu Trường Sinh nhìn đại điện yên tĩnh im ắng, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú lên Ngụy Vương, không chút khách khí tiếp tục nói: "Đầu ở đây, Ngụy Vương dám lấy sao?"
Khí thế.
Đây chính là biện pháp Đậu Trường Sinh đã suy nghĩ cả một đường.
Quả thực yến hội này cũng là hồng môn yến, Ngụy Vương cung đầm rồng hang hổ, nếu chỉ có một cái mạng thì chắc chắn Đậu Trường Sinh sẽ do dự, chần chờ.
Nhưng hôm nay Đậu Trường Sinh sợ cái khỉ khô gì, sau khi đi vào Ngụy Vương cung chắc chắn phải lộ ra khí thế của mình, có thể mất một cái mạng này nhưng tuyệt đối cũng phải xé được mấy miếng thịt Ngụy Vương xuống, không thể chết quá thua thiệt được.
Đúng vậy, Đậu Trường Sinh dự định liều mạng một lần, không phải sống thì chính là chết.
Hi vọng thắng lợi của lần đánh cược này rất nhỏ, có thể coi là cửu tử nhất sinh.
Đương nhiên là không có cố kỵ gì, người ngay cả mệnh đều không muốn thì đương nhiên sẽ không cẩn thận chặt chẽ giống bình thường được.
Hoàn toàn có thể đánh cược một keo.
Nếu đối phương có ý định giết mình thì có nói nhiều cũng là vô dụng, nếu như không định giết mình thì kể cả mình có khiêu khích chính diện thì đối phương cũng chắc chắn sẽ nhẫn nhịn.
Ngụy Vương phủ có Thần Binh, làm bằng sắt phú quý, muốn Trọng Giáp Binh Đại Lương để làm gì?
Đậu Trường Sinh cuồng như thế cũng là có ý định nhờ cái mạng này thăm dò một chút.
Còn về phần nhị đệ, cũng chỉ có thể để cho hắn uất ức rồi.
Lúc đối phương cuốn mình vào trong cục thì cũng đã biết hậu quả như vậy rồi.
Phí Lỗi cũng khẽ run rẩy, không thể tin được Đậu Trường Sinh sẽ nói ra như vậy, sao mà con hàng này lại không khôn ngoan như thế, đây hoàn toàn là đang nhảy múa ở trên mũi đao, không, đây là dùng cổ đụng lên lưỡi đao.
Chết chắc rồi.
Thật sự là chết chắc rồi.
Cũng dám nói chuyện như thế với Ngụy Vương.
Vốn tưởng rằng Đậu Trường Sinh có trí tuệ vô song, lần này dám đến Ngụy Vương cung nhất định là đã có phương pháp để bảo vệ tính mạng, trong lòng có cao kiến, nhưng không nghĩ rằng cũng là đi tìm chết.
Phí Lỗi lảo đảo một cái, một cái tay đã bám lấy cửa của đại điện, suýt chút nữa đã ngã nhào trên đất, khiến cho một vị Tông Sư vì run chân mà mất bình tĩnh thì đủ để nhìn ra trong lòng hắn lúc này mất cân bằng như thế nào.
"Tự mình muốn chết, như vậy thì thỏa mãn ngươi."
Lúc này Thế tử Ngụy Vương đứng ở cửa ra vào, giận tím mặt, vị Đậu Trường Sinh trước mặt này quá cuồng vọng, hắn cho là mình là ai chứ?
Loại người mạo phạm phụ vương này Thế tử Ngụy Vương tuyệt đối không dễ dàng tha thứ được.
Đậu Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn Thế tử Ngụy Vương ở sau lưng, nhìn chăm chú Ngụy Vương nói:
"Dám lấy Trọng Giáp Binh Đại Lương?"
"Ngươi thấy kiếm của ta không đủ sắc bén phải không?"
Leng keng một tiếng.
Băng Phách Đao đã quẳng lên trên mặt bàn.
Dưới sự va chạm của vỏ đao, hoa quả bày ở trên bàn bị rơi xuống mặt đất, không ngừng lăn lóc ở trên mặt thảm.
Thời gian giống như dừng lại.
Khí tức điên cuồng đột nhiên bùng phát, giống như sông lớn Trường Giang, trùng trùng điệp điệp dâng trào về phía Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh thấy một màn này, run lên một chút nhưng vẻ mặt hiện ra lại là kiệt ngạo ngang ngạnh.
Ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Ngụy Vương, đây là khí thế của võ đạo nhất phẩm, kém xa Tào Long Cát, sau khi đã trải qua thảm án Tiêu Viên, nó cũng không thể lay chuyển được Đậu Trường Sinh.