Bộ khoái Huyền Ngọc dẫn đường, sau khi một đường đi tới Thập Lý Trang, mang Đậu Trường Sinh đến bên ngoài trang viên.
Cột trụ màu trắng phía trước nguy nga đứng vững, đá cẩm thạch cuồn cuộn nổi lên xoáy nước trắng như tuyết, cửa sổ gỗ mun đều là tinh điêu tinh tế, dưới rừng cây thấp thoáng, càng tôn lên ẻ đẹp sâu sắc và vĩ đại.
Đặc biệt phía trước có một suối phun hình tròn, vào mùa hoa nở, cả trang viên giống như chìm trong biển hoa rực rỡ.
Sau khi Thương tộc cải tạo lại trang viên, Đậu Trường Sinh liếc nhìn một cái, nhưng là hiện ra vẻ mê ly.
Giống như, bố cục của trang viên này, phong cách và màu sắc cổ xưa trang nhã khác lạ, cũng không phù hợp với quốc phong, nhưng quen thuộc ở chỗ, đây là phòng kính lưu ly trắng, giống như nhà lầu hiện đại hóa.
Lưu ly tinh khiết trong suốt kia, đang phản chiếu ánh mặt trời, nhìn từ xa, mặc dù không nhìn rõ lưu ly, nhưng Đậu Trường Sinh tin tưởng đứng ở bên cửa sổ trong phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng bản thân mình.
Đậu Trường Sinh cười, với địa vị hiện giờ, muốn mô phỏng một tòa nhà chọc trời còn khó sao?
Một chút cũng không khó.
Rất nhiều kỹ thuật có thể được thay thế bằng sức mạnh siêu phàm.
Buông lỏng roi ngựa đang nắm chặt ra, trực tiếp xoay người xuống ngựa, nếu không phải võ đạo trì hoãn bản thân mình, bây giờ hắn đã là là thương nghiệp thiên tài, trở thành người giàu nhất trong thiên hạ Đại Chu rồi.
Ở đất Trung Nguyên khả năng bị chống lại, nhưng ở Tề Địa thì khẳng định có thể trắng trợn thịnh hành.
Đậu Trường Sinh nói với Quan Tín Nhiên bên cạnh: “Các ngươi trở về trước đi.”
Phất tay đuổi đối phương rời đi, Đậu Trường Sinh không sợ chết, không cần thiết để cho Quan Tín Nhiên mạo hiểm, nửa ngày qua cũng có thể nhìn ra được, Quan Tín Nhiên còn có một chút bản lĩnh, nắm giữ được nhiều tin tức quan trọng.
Kẽo kẹt một tiếng.
Cửa lớn trang viên mở ra.
Một vị nam tử trung niên đã chủ động đi ra, cung kính hành lễ sau đó nói: “Lão gia nhà ta biết Hầu gia đến, đã chờ đợi ở Thiên Âm Các.”
“Dẫn đường.”
Đậu Trường Sinh sải bước đi vào trong trang viên, bước qua cửa trang viên, Đậu Trường Sinh cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài cửa.
Bên trong thiên địa tràn ngập một luồng bừng bừng sinh cơ, cho dù là tuổi không lớn, sinh cơ tràn đầy nhưng Đậu Trường Sinh vẫn có thể cảm nhận được, xương cốt của mình như là nhẹ đi ba phần.
Trong hô hấp tràn đầy sinh mệnh lực, đang tiêu tán ở trong cơ thể mình, bắt đầu thẩm thấu vào trong máu thịt và kinh mạch còn có xương cốt ở bên trong, nếu quanh năm suốt tháng sinh hoạt ở hoàn cảnh này, tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ.
Không có khả năng đột phá con số 250 nhưng duy trì chiến lực đỉnh phong của tự thân, không cần dùng đan dược kéo dài tuổi thọ thì có thể sống qua ba giáp, đó là chuyện tất nhiên.
Cách nhau một bước ngăn, trời đất như là hai cái khác biệt.
Loại thủ đoạn này, đã là tương tự như Động Thiên Phúc Địa.
Sự hiểu biết của mình đối với cấp độ Thần Ma thật sự là quá ít, những tin tức liên quan cho dù là ở Âm Cực Tông cũng là tuyệt mật trong tuyệt mật.
Thần Ma cùng phàm tục, là hai loại sinh mệnh khác hẳn nhau.
Bản thân mình có thể biết không ít là bởi vì Âm Cực Tông là cửu đại thượng tông, chắc chắn Âm Cực Tông nắm giữ không ít tin tức về Thần Ma, nhưng bản thân mình căn bản không xâm nhập vào trong hạch tâm được.
Mặc dù là Thánh tử, nhưng Thánh tử chưa trở về một lần nào thì làm sao có thể nắm giữ được cơ mật của Âm Cực Tông.
Đi theo đi đến Thiên Âm Các, trên đường đi Đậu Trường Sinh nhìn thấy không ít nô bộc và nha hoàn, bọn họ hoàn toàn đều là Nhân tộc, không nhìn thấy một tên Thương tộc nào.
Đây là chuyện rất bình thường, nơi này là sản nghiệp của Thương tộc, nhưng bọn họ sẽ không ở lâu, dùng tiền nuôi một bộ phận nô bộc, làm việc bảo vệ duy trì hằng ngày.
Thiên Âm Các.
Nơi này là một toà lương đình.
Không có phong cách dị vực, hoàn toàn là phong cách Nhân tộc.
Mái cong đấu giác, bốn phía rộng rãi.
Đậu Trường Sinh từ xa đi tới, có thể nhìn thấy ba bóng người, đáng chú ý nhất chính là vị bị bao vây ở chính giữa kia.
Đối phương có tướng mạo tuấn tú, đôi mắt giống như bảo thạch màu tím nhạt, sáng chói mà sáng ngời, áo trắng không nhiễm một hạt bụi, mặt trên thêu hoa văn màu vàng, phác thảo ra chim chóc giương cánh bay lượn.
Đậu Trường Sinh chú ý tới hai người bên cạnh vị Chính sử này cũng có đôi mắt màu tím nhạt.
Thương tộc liếc mắt một cái, trên cơ bản cũng giống Nhân tộc như đúc, cũng không có hình thù kỳ quái, nhưng Đậu Trường Sinh biết đây không phải là tướng mạo vốn có của Thương tộc.
Tướng mạo vốn có của Thương tộc ai cũng không biết, tộc này chỉ có chính bản thân họ biết, bọn họ có thể ở trong vạn tộc buôn bán, cũng là bởi vì thiên phú này của bọn họ.
Thương tộc cũng có năng lực biến hóa, tuy rằng không làm được thiên biến vạn hóa nhưng bản lĩnh có thể biến thành bất kỳ người nào, cũng có đủ khả năng để biến hóa thành chủng tộc khác.