Vương lão hít một hơi thật sâu, rồi nặng nề thở ra, biết rõ khi đến Thần Đô thì chẳng có chuyện tốt đẹp gì, nhưng hắn không thể không đến.
Bây giờ người vào sổ đen của Đậu Trường Sinh thì làm gì có ai còn sống được.
Vương lão vừa mới đến Thần Đô, nhưng hắn có thể nghe thấy một chuyện, người đã đắc tội với Đậu Trường Sinh năm xưa đã bị dọa cho chết khiếp, chết không được rõ ràng.
Tin tức này làm cho Vương lão cảm thấy may mắn, sau khi bản thân hắn nhận được tin thì lập tức xuất phát từ Tề Châu đến Thần đô, dọc theo đường đi chạy như bay mà đến, không chút chậm trễ nào.
Nếu không bị ghi vào sổ đen của Đậu Trường Sinh thì làm gì còn có cơ hội sống sót.
Khi còn ở Tề Châu, Vương lão còn có thể rụt rè một chút nhưng khi thảm án Tiêu viên bùng phát, Nguỵ Vương cúi đầu ở Nguỵ Vương Cung, mấy sự kiện lớn xảy ra này, cho dù Đậu Trường Sinh chỉ là trung tam phẩm nhưng Vương lão đã coi đối phương có cấp bậc võ đạo nhất phẩm rồi.
Không có cách nào khác, đối phương quá tàn nhẫn.
Minh thương thì dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không biết lúc nào sẽ bị đối phương lừa chết.
Vương lão đứng dậy, cũng gia nhập vào trong chiến đấu.
Sau khi Đông Phương thần bộ âm thầm do dự một lúc, nhìn thấy ánh mắt Đậu Trường Sinh dần dần lạnh xuống, lúc này trong lòng Đông Phương thần bộ thắt lại, không dám nhìn thẳng Đậu Trường Sinh nữa.
Đối phương chỉ là một võ giả trung tam phẩm, còn Đông Phương thần bộ với tư cách là Khai Khiếu Cảnh của một Tông Sư uy tín lâu năm, hiện giờ tâm trạng lại lộ ra vẻ hoảng sợ và sợ hãi.
Trong lòng khó thở, sinh ra căm tức.
Nhưng thân thể của Đông Phương thần bộ không thể khống chế được, thậm chí hắn còn chủ động rút vũ khí ra, cũng gia nhập vào trong chiến đấu.
Từ đã.
Mình đây là làm sao vậy?
Chiến đấu.
Vẫn đang diễn ra liên tục.
Nhưng cùng với sự ra tay giúp đỡ của Vương Lão và Đông Phương thần bộ, cân thắng lợi đang nghiêng về phía Đậu Trường Sinh.
Vương Lão và Trần thần bộ không chênh lệch lắm, chỉ có thể xem như là một vị Tông Sư bình thường, nhưng thực lực của Đông Phương thần bộ mạnh mẽ, thực lực càng ở trên Phí Lỗi, huyệt khiếu được mở ra có khoảng chừng tám trăm.
Vị này ngưng tụ chính là Pháp Tướng thượng phẩm, tương lai đột phá tới võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm không phải là chuyện quá khó khăn.
Gia thế hiển hách, Lục Phiến Môn duy trì, Đông Phương thần bộ cũng không thiếu tài nguyên.
Thanh Phong lại một lần nữa chạy trốn, bị Trần thần bộ giam chân từ chính diện, từ đó tạo cơ hội cho Đông Phương thần bộ đến viện trợ, bị Đông Phương thần bộ cưỡng ép trở về, lại bị mọi người bao vây một lần nữa.
Chiến đấu trước sau đã qua thời gian một khắc.
Chiến đấu cường độ cao khiến cho pháp lực của Thanh Phong bị tiêu hao nghiêm trọng, lúc này hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề hơn, đôi mắt màu tím nhạt mất đi sự cao quý lúc mới bắt đầu, ngạo khí phát ra từ trong xương cốt đã tiêu hao gần như không còn.
Lúc này vô cùng thảm hại, nhưng sự chùn bước đã biến mất, hiện ra sự hung ác tàn nhẫn.
Thanh Phong vẫn luôn lựa chọn chạy trốn, nhưng sau nhiều lần thất bại rồi lại bị ép trở về, hành động vô dụng như vậy, làm sao Thanh Phong có thể không biết, hắn chính là lựa chọn như vậy, chính là ra hạ sách.
Không có ý định chiến đấu, một lòng tránh đối chiến, thực lực của bản thân cũng không phát huy ra được bao nhiêu, lúc này mới bị hai vị Tông Sư thực lực yếu hơn hắn rất nhiều kiềm chế.
Nhưng Thanh Phong lựa chọn như này, không phải là do Thanh Phong mất trí, mà là lựa chọn tối ưu.
Trận chiến này không chỉ là bản thân hắn mà còn phải suy nghĩ cho sư phụ của hắn nữa.
Thanh Phong không liều mạng ngay lập tức, cũng là bởi vì biết rõ, nơi này cách Thập Lý Trang không quá xa, hiện giờ dưới sự bộc phát của mình, hơi thở đã bị tiết lộ, chắc chắn sư phụ là có thể cảm ứng được.
Mình không cần phải chiến thắng kẻ thù, chỉ cần đợi sư phụ đến viện trợ là được rồi, kẻ thù đối mặt với Thần Ma thì toàn bộ đều là loài giun dế, đây mới là lựa chọn mà Thanh Phong cho là tốt nhất.
Nhưng trước trước sau sau Thanh Phong cố ý kéo dài thời gian, ước chừng đã đủ một khắc mà bóng dáng của sư phụ trong dự liệu vẫn chưa từng xuất hiện.
Điều này khiến cho trong lòng Thanh Phong sinh ra dự cảm không tốt.
Mình đã bị vứt bỏ rồi sao?
Không.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Thanh Phong quẳng ra sau đầu, làm đại đồ đệ của sư phụ, Thanh Phong đã đi theo sư phụ hơn một trăm năm, biết được sư phụ có ý định để cho mình kế thừa y bát.
Lần này đi sứ Nhân tộc,là vì Thương tộc xây dựng Vạn Bảo Các ở Nhân tộc, mình chính là một trong những người phụ trách đó.
Cho nên là sư phụ không thể đến là bị Thần Ma của Nhân tộc ngăn chặn.