Một gã quan viên râu quai nón lập tức phản bác Lữ Phương, tiếp lời nói: “Thần cho rằng điều tra án, năm ngày mới được.”
"Không cần năm ngày, ba ngày là đủ rồi, thần Điện chủ Chu Tước Điện Trần Nhân Mai của Lục Phiến Môn, xin được phụ trách án này, đích thân điều tra hung thủ phía sau."
Trần Vương nở nụ cười, những người này, phản ứng thật là nhanh, mắt thấy không cách nào ngăn đạo điều tra án, như vậy liền tranh thủ dành quyền chủ đạo điều tra án, đến lúc đó sự thật như thế nào, còn không phải tùy ý bọn họ mở miệng hay sao?
Trần vương trực tiếp đứng dậy, cao giọng mở miệng nói: “Nói rất hay.”
“Thần sẽ đích thân phụ trách vụ án này, nhất định sẽ điều tra rõ ràng từ đầu đến cuối.”
“Không cần cái gì mà ba ngày năm ngày, nửa tháng là đủ rồi.”
Thánh nhân không ngừng vỗ tay vịn long ỷ, liên tục khen ngợi nói: “Trần vương dũng cảm nhận chức trách, trẫm vô cùng yên tâm.”
“Một tháng điều tra rõ vụ án, thời gian quá gấp gáp, thật sự là vất vả cho Trần Vương.”
“Nếu không được, ba tháng cũng có thể được.”
Thái tử rốt cục mất bình tĩnh.
Ánh mắt phun lửa nhìn Thánh nhân.
Trong lòng mắng to, lão tặc vô sỉ.
Thật sự là một chút liêm sỉ cũng không cần, người như thế thật sự là uổng làm Thánh nhân.
Từ Trường Khanh nhìn không nổi nữa, làm sao có thể là ba tháng được? Vạn tộc không đợi được, Đại Chu cũng không đợi được, mở miệng nói với Trần vương: “Một tháng.”
“Nếu điều tra không rõ.”
Trần vương gật đầu nói: “Đương nhiên là Đậu Trường Sinh vu oan Thương tộc, cố ý khơi mào phân tranh giữa hai tộc.”
“Cũng là ta làm việc bất lực, tự nguyện từ chức đứng đầu Lục Phiến Môn, cáo lão hồi hương, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.”
Ánh mắt Trần Vương nhìn Dương Khai Thái và Lục Thiên Ân, cảm nhận được hai người thoải mái rất nhiều, biết những lời này đã đúng ý muốn của bọn họ, bản thân mình gánh vác hậu quả, sẽ không ảnh hưởng lớn đến bọn họ.
Trần vương trong lòng vui mừng, chuyện đã thành một nửa, hai vị này tiếp theo cũng không có gì trở ngại.
Về phần chức quan này, vốn phải bỏ qua, nếu không là Vô Tướng Vương vô mưu vô trí, mình hôm nay đã sớm bỏ quan mà đi.
Nhưng như hôm nay đúng là thật tốt.
Một phần đại lễ này cho tiên đế, sẽ càng thêm long trọng.
Sáng sớm.
Khi ánh mặt trời vừa dâng cao, muôn ngàn tia sáng xua tan bóng tối, đất trời dần dần bừng sáng hẳn lên.
Dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ ràng phần lớn tòa trang viên đã trở thành đống phế tích, đặc biệt là những vết nứt trên mặt đất từ giữa trang viên lan rộng ra mặt đường ở phía xa, trông giống như một cái miệng thật to đang há ra.
Vết đao này khiến chung quanh như chìm trong sương giá, giống như băng lạnh đang trải rộng khắp mặt đất.
Bụi đất tung bay ở phía xa xa, một con ngựa phi nước đại chạy nhanh về hướng này khiến bụi quanh móng của nó bốc lên cao vút, lao thẳng ra ngoài trang viên, Trần thần bộ lật người rơi xuống từ trên lưng ngựa.
Hắn cũng không quan tâm con ngựa đang không ngừng lao thẳng, sải bước vững vàng đi vào phía trong trang viên, mãi cho đến khi đi tới một căn phòng còn nguyên vẹn hình dạng, bước chân của Trần thần bộ bắt đầu chậm dần, thậm chí mỗi bước đi cuối cùng đều im lìm không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Ngay khi Trần thần bộ đi ra khỏi phòng, Quan Tín Nhiên vẫn đứng ở cạnh cửa khẽ nhếch môi, nhưng không có âm thanh nào phát ra, hắn nói bằng truyền âm: “Đại nhân vẫn chưa tỉnh dậy."
"Bây giờ ngài ấy đang ngủ say. Nếu không có chuyện gì khẩn cấp, tốt hơn là ngài nên đợi đi."
Trần thần bộ không thể không dừng bước chân, hắn đứng ngoài cửa, cánh tay đang vươn ra muốn đẩy mở cửa phòng bị cố định ở giữa không trung, nhìn Quan Tín Nhiên ở bên cạnh, hắn hỏi: “Ngươi đã luôn đợi ở đây à, đại nhân của ngươi có dặn dò điều gì không?"
Sau khi Quan Tín Nhiên nghe thấy giọng nói truyền đến, hắn chậm rãi lắc đầu sau đó dùng truyền âm nói: “Từ sau khi Thần Bộ rời đi ngày hôm qua, Đại nhân trở về nhà liền an tĩnh ngủ một giấc. Ta đã luôn đứng ngoài cửa để chờ đợi, nhưng không hề nghe thấy đại nhân thức dậy lần nào cả.”
Nghe hắn nói những lời này, ánh mắt Trần thần bộ liền lộ ra vẻ khó tin.
Sao việc này có thể?
Hắn không khỏi buột miệng muốn nói ra câu nói này, nhưng lời vừa tới miệng đã bị hắn kiềm nén nuốt xuống.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn nổi nữa, dùng truyền âm nói với Quan Tín Nhiên: “Thật sự không có chỉ thị gì khác sao?"
Nói xong câu này, Trần thần bộ vội vàng bổ sung: “Không phải ta không tin ngươi, mà là chuyện này có liên quan đến việc trọng đại?"
Vẻ mặt Quan Tín Nhiên ngập trong đau khổ, hắn dùng truyền âm đáp lại: “Ngày hôm qua ra tay với sứ giả Thương tộc nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, hôm nay trên triều đình nhất định sẽ sinh ra tranh chấp."
"Không biết có bao nhiêu người cao giọng muốn giết chết đại nhân, ta còn tưởng rằng đại nhân sẽ lên triều trong buổi sáng, hoặc là tìm kiếm sự che chở từ Thủ tôn."