Đậu Trường Sinh là một người ăn no cho mình thì cả nhà không đói bụng, và hắn cũng không quan tâm thuộc hạ của mình có thể bình an vô sự trở lại hay không, một ví dụ tương tự là sự kiện Tây Giang Nguyệt, hắn đã mạnh tay phá vỡ Tây Giang Kiếm Phái, nhai xương nuốt cốt.
Khẩu vị của hắn mỗi một lần càng mạnh hơn lần trước, mặc dù mình không đích thân trải qua thảm án Tiêu viên, nhưng khi bản thân ở cạnh Tấn Vương chào đón Đậu Trường Sinh, hắn đã tận mắt nhìn thấy Trọng Giáp Binh Đại Lương mà lão Lương Vương phải trải qua bao đau khổ đắng cay mới góp nhặt tới tay được.
Một Đạo binh thượng phẩm cứ như vậy mà rơi vào trong tay Đậu Trường Sinh, hắn làm con rể hoàn toàn không uổng công chút nào, tộc Tiêu thị thật sự là tiền mất tật mang.
Trần thần bộ càng nghĩ thì cõi lòng càng trở nên nguội lạnh, bởi vì dù hắn có nhìn từ góc độ nào, Đậu Trường Sinh đều không phải là người tốt, hắn mong đợi một kẻ lòng dạ ác độc và lòng tham không đáy như vậy có thể chống đỡ mọi thứ cho bản thân mình sao.
Đương nhiên điều đó không thể nào xảy ra.
Khó rồi.
Lần này e rằng hắn gặp khó mất rồi.
Cõi lòng Trần thần bộ chỉ còn lại thê lương.
Hắn đưa tay vỗ vào trán mình một cái, sức lực khá mạnh, chỉ nghe phịch một tiếng, trên trán hắn đã in lại một vết đỏ bừng.
Lúc đó, hắn e rằng mình đã bị mỡ lợn che mắt.
Hắn chỉ muốn thăm dò tâm tư của Đậu Trường Sinh, tiếp đó lợi dụng việc này để nâng cao thanh danh, thiết lập quan hệ, nâng cao danh tiếng của mình, đồng thời lấy được lòng cảm kích của Đậu Trường Sinh, sau đó nhân cơ hội này thúc đẩy quan hệ giữa hai bên.
Nhưng hắn đã không suy tính tường tận mọi việc, Đậu Trường Sinh là ai cơ chứ?
Hắn hoàn toàn nhìn thấu bản thân mình, sau đó cố ý bày ra cục diện hôm đó, chỉ chờ bản thân mình nhảy xuống.
Trần thần bộ hối hận chồng chất, lúc đó Đậu Trường Sinh chắc chắn đã cười mỉa mai trong khi chăm chú nhìn hắn, với bộ dạng khinh thường đó, giống như nhìn một tên đào kép.
Quan Tín Nhiên bị dáng vẻ của Trần thần bộ khiến cho ngây người, hắn không hiểu Trần thần bộ đang muốn làm gì, nhưng Quan Tín Nhiên cũng không phải là hạng người ngu ngốc, trong chốc lát hắn không nghĩ thông suốt, nhưng rất nhanh đã kịp thời phản ứng lại.
Bằng cách lần lượt liên kết Trần thần bộ với Đậu Trường Sinh, hắn đã biết tâm trạng hiện tại của Trần thần bộ ra sao.
Ánh mắt hắn hiện lên một tia sợ hãi, không khỏi lui về phía sau nửa bước, đồng thời kéo dài khoảng cách với Trần thần bộ, một bước lùi này rất vi diệu, không chỉ có kéo ra khoảng cách với Trần thần bộ, mà khoảng cách đến cánh cửa phòng cũng xa hơn một chút.
Hắn sợ phải suy nghĩ về vấn đề này một cách cẩn thận.
Quan Tín Nhiên đã phát hiện được nhiều chuyện, hắn cũng có thể tìm ra lý do để trốn tránh, nhưng không cách nào hoàn toàn xóa bỏ tội lỗi, Đậu Trường Sinh từ kẻ chủ mưu đã trở thành đồng phạm. Nếu bàn luận sâu hơn về lời nói và hành động, vậy Đậu Trường Sinh cũng chỉ đang duy trì trật tự, trách nhiệm lại bị đẩy về Lục Phiến Môn.
Tội lớn nhất là mạo phạm sứ giả Thương tộc, nhưng người ra tay là Trần thần bộ, coi như Trần thần bộ vây đánh sứ giả Thương tộc, cũng là hắn phạm trọng tội với sứ giả Thương tộc nên mình mới ra tay giúp đỡ đồng nghiệp mà thôi.
Lòng dạ thật hiểm độc.
Quan Tín Nhiên cũng đã phát hiện ra điểm mấu chốt.
Trước sau như một, Đậu Trường Sinh không hề dẫn đầu nói sẽ ra tay với sử giả của Thương tộc.
Ngay cả khi sứ giả Thương tộc đến, Đậu Trường Sinh vẫn đường hoàng ra ngoài cửa nghênh đón, thái độ luôn rất cung kính và đúng mực, có chỗ nào giống như người gài bẫy muốn bắt sứ giả Thương tộc chứ.
Quan Tín Nhiên ngước mắt nhìn Trần thần bộ, hắn khẽ lắc đầu, kẻ này mới là thủ phạm chính, còn nhớ lúc đó kẻ này đã nói gì không?
【Còn không ra tay thì phải đợi đến khi nào! 】
Không còn đường cứu chữa.
Chỉ có thể chờ chết.
Thật tàn độc làm sao.
Có phải mình đã nghĩ quá nhiều không? Quan Tín Nhiên lại phân tích một lần nữa, phân tích từng manh mối có liên quan, nhưng đến cuối cùng vẫn phải tin rằng đây là một sự thật không thể chối bỏ.
Đậu Trường Sinh đã thực hiện một số mánh khóe nhỏ, và vị Trần thần bộ này đã tự đưa mình vào bẫy, mọi thứ đều do đối phương khởi xướng, mà Đậu Trường Sinh đã đứng sẵn ở vị thế bất bại.
Rốt cuộc, sau những gì đã xảy ra đêm qua, đây là thời điểm tốt nhất để hoạt động, còn có buổi lâm triều sáng nay cũng là thời điểm để tranh giành một con đường sống, nhưng Đậu Trường Sinh đã từ bỏ tất cả, thậm chí còn ngủ cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say, an yên đến như vậy.
Nhất định hắn phải nắm chắc điều gì đó, nắm chắc điều gì sao?
Tất nhiên là sự vô tội của bản thân.