Nếu tình hình thật sự trở nên tồi tệ hơn, ảnh hưởng đến Lễ Bộ Thượng Thư Đỗ Bắc Nguyên, không biết đảng Thái tử còn có thủ đoạn gì nữa?
Không thể trực tiếp bác bỏ vụ án nhưng tìm ra một người gánh tội thay là chuyện đương nhiên, đợi đến sau khi kết án sẽ là thời khắc đảng Thái tử đảng chống trả quyết liệt, cũng là thời điểm cá chết lưới rách.
Trừ phi là vụ án này không có liên quan gì đến Thương tộc, sẽ không khiến Lễ bộ thất trách và truy tra trách nhiệm, cũng sẽ không liên lụy đến Lễ Bộ Thượng Thư Đỗ Bắc Nguyên.
Đậu Trường Sinh ngăn Trần thần bộ lại, thấp giọng nói: “Lão Trần không để ý đến một đêm này đâu.”
Có một câu hắn không nói, nếu như Minh Nguyệt không vui, cho dù lúc này có mở miệng nói thì sẽ khó khăn không nói ra sự thật, đó sẽ là một chuyện rắc rối, sẽ đi rất nhiều đường vòng, nếu bây giờ thuận theo ý muốn của đối phương, chỉ cần ngày mai nói sự thật không giấu giếm manh mối then chốt thì đó là một chuyện tốt.
Vẻ mặt Trần thần bộ oán giận, Trần Nhân Mai giống như không nhìn thấy điều đó, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư và bắt đầu nhàn nhã uống trà.
Ở một bên, Đậu Trường Sinh đã bắt đầu sắp xếp phòng, hai phòng cho Thanh Phong và Minh Nguyệt nhưng bị Minh Nguyệt từ chối, kiên trì muốn một phòng, điều này khiến Đậu Trường Sinh có chút do dự, để cho Thanh Phong và Minh Nguyệt ở cùng nhau thì chắc chắn sẽ tiết lộ ra rất nhiều tin tức.
Rốt cuộc, trong cuộc thẩm vấn Thanh Phong, để có được manh mối về vụ án sứ đoàn Linh tộc tử vong, Đông Phương thần bộ và Trần thần bộ đã ra tay không nhẹ, điều này sẽ khơi dậy sự tức giận của Minh Nguyệt, không có lợi cho cuộc hỏi thăm vào ngày mai.
Nhưng trong nháy mắt, Đậu Trường Sinh đã từ bỏ và cho phép bọn hắn ở cùng một chỗ, bay giờ tư thái bưc Thanh Phong này Minh Nguyệt cũng không ngu ngốc, làm sao có thể không nhìn thấy được điều đó.
Quan Tín Nhiên đích thân đưa Thanh Phong và Minh Nguyệt vào phòng nghỉ ngơi, Trần thần bộ xung phong nhận việc: “Đại nhân cứ yên tâm, hôm nay ta sẽ ở ngoài cửa không đi, ta chắc chắn sẽ để mắt đến bọn hắn.”
Trần thần bộ hạ giọng xuống, tiếp tục mở miệng nói: “Không chỉ có ta ở đây, Phí tướng quân cũng ở đây, ta đã sắp xếp xong, xung quanh phòng đều có người canh gác, coi như là Đại Tông Sư nhị phẩm cũng sẽ không lặng lẽ rời đi được."
"Dù sao hiện giờ chúng ta cũng có một ngàn Trọng Giáp Binh Đại Lương đóng giữ bốn phía, đã bí mật trấn giữ trang viên này giống như một thùng sắt, kim không vào được, nước không thấm qua."
“Mà rõ ràng đến ngày sau, hai nghìn Trọng Giáp Binh Đại Lương đóng ở ngoài Long Môn Quan đều sẽ đến bên ngoài thành Thần Đô.”
“Đến lúc đó hợp binh vào một chỗ, Trọng Giáp Binh Đại Lương sẽ đủ quân số, có 3000 tên, chỉ cần sau khi có đại tướng mặc giáp là có thể địch nổi võ đạo nhất phẩm”
“Đây là Tấn Vương ủng hộ đại nhân, một ngàn Trọng Giáp Binh Đại Lương đạt được từ chỗ của Tiêu Thiên Hữu, bây giờ toàn bộ đều đã rơi vào trong tay đại nhân.”
Đậu Trường Sinh nhìn thật sâu vào lão Trần, cách làm này của lão Trần có chút bất ngờ. Vốn dĩ, Đậu Trường Sinh đi đến Thập Lý Trang là có ý định không còn sống sót để trở về, nhưng trước khi đi đã nói rõ với lão Trần cũng là ôm một tia hy vọng, nếu như thực sự quay trở lại.
Chắc chắn là sẽ có thu hoạch, như là mời sứ giả Minh Nguyệt của Thương tộc ra, nếu Minh Nguyệt không hợp tác, Đậu Trường Sinh không ngại làm lại một lần nữa, bắt Minh Nguyệt thẩm vấn, cho nên mới mời cường giả đến.
Bây giờ không có cường giả đến nhưng có Trọng Giáp Binh Đại Lương cũng đủ rồi, ba ngàn Trọng Giáp Binh Đại Lương tương đương với võ đạo nhất phẩm.
Chẳng qua là một võ đạo nhất phẩm bình thường, võ đạo nhất phẩm tam cảnh, ở đệ nhất cảnh.
Nếu muốn tiếp tục tăng cường thực lực thì cần phải có chủ tướng có thực lực cao, đạt tới võ đạo nhị phẩm, hoặc là cần phải mở rộng quân số Trọng Giáp Binh Đại Lương lên 5000.
Thực lực này đủ để đối phó với một võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.
Có 1000 Trọng Giáp Binh Đại Lương này, khi Phí Lỗi mặc áo giáp vào cũng đủ để áp chế Minh Nguyệt.
Đậu Trường Sinh nhìn Trần thần bộ đang nắm lấy chuôi dao, đứng ở cửa trông giống như một vị thần giữ cửa, cũng không tiếp tục để ý đến đối phương nữa mà chậm rãi rời đi, quay trở lại đại sảnh một lần nữa, Trần Nhân Mai vẫn đang uống trà ở nơi này.
Mạc dù trên bàn bát tiên bên cạnh đối phương đã có sẵn một chiếc bàn sứ tinh xảo, trên đó đặt món điểm tâm tinh xảo, điểm tâm màu vàng dính mứt hoa quả, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Trần Nhân Mai đang ăn điểm tâm và thỉnh thoảng uống trà.
Sau khi nhìn thấy Đậu Trường Sinh trở lại, hơi giơ tay lên ra hiệu cho thị nữ bưng tới điểm tâm và hoa quả đặt lên trên bàn bên cạnh Đậu Trường Sinh, Trần Nhân Mai khen ngợi: “Lần này, Trần Hầu có thể mời sứ giả Minh Nguyệt ra đã lập được công lớn.”