Vô luận như thế nào thì cũng phải bảo vệ Đậu Trường Sinh, mặc dù Đậu Trường Sinh không nói là vì mình làm việc, nhưng cũng đã tương trợ mình thì là người của mình, Tấn Vương nhất định muốn bảo vệ, chút việc này mà vẫn không làm thì người dưới trướng đều sẽ lạnh lòng, còn có ai có thể nghiêm túc làm việc như Đậu Trường Sinh nữa.
“Đậu Trường Sinh là đầu sỏ gây nên, người như vậy không giao ra, làm sao giải trừ hiểu lầm với Thương tộc được?”
Tiếng nói của Thái tử từ ngoài cửa vang lên, xốc rèmche lên, đi vào bên trong phòng ốc, nhìn Tấn Vương lạnh lùng nói: “Đậu Trường Sinh đều có thể miễn tử, như vậy Trần Nhân Mai chỉ là tai bay vạ gió, vậy cũng không cần phải đi chết.”
Ánh mắt sắc bén của Thái tử nhìn các vị tướng công xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Tấn Vương nói: “Trọng Giáp Binh Đại Lương là đạo binh thượng phẩm, hôm nay quân số đủ ba ngàn, đủ để sánh ngang với võ đạo nhất phẩm."
Những lời còn lại không cần phải nói ra, Tấn Vương cũng nghĩ rõ ràng, chỉ cần Đậu Trường Sinh chết, Thái tử chắc chắn sẽ không tranh giành một chi quân đội đạo binh thượng phẩm này là có thể rơi vào trong tay mình, hơn nữa Đậu Trường Sinh cướp lấy sản nghiệp phú khả địch quốc của tộc Tiêu thị thì cũng sẽ rơi vào trong tay mình.
Sau khi thu được đạo binh thượng phẩm này, căn bản không cần tiêu phí nửa phần tiền tài là sẽ thu được một đội tư binh.
Môi Tấn Vương mấp máy, vài lần muốn mở miệng, nói ra muốn bảo toàn Đậu Trường Sinh, nhưng mỗi lần mở miệng, lời nói đều đến bên miệng, cuối cùng lại không thể mở miệng, hoàn toàn mất đi thanh âm.
Đậu Trường Sinh vẫn luôn bác bỏ quan hệ với mình, vô cùng không chào đón mình, không muốn dính líu nửa phần quan hệ nào với mình, chết thì sẽ chết, hơn nữa lúc này muốn bảo toàn Đậu Trường Sinhcăn bản là một chuyện không thể nào.
Trần Vương muốn lấy chức vị Thủ tôn của Lục Phiến Môn bảo vệ Đậu Trường Sinh, đây là chuyện không thể nào, hiện giờ đảng Thái tử muốn hô đánh hô giết Đậu Trường Sinh.
Tấn Vương nhìn thần thái xơ xác tiêu điều của Đỗ Bắc Nguyên, trong lòng chân chính lùi bước, vị tướng công này bởi vì Đậu Trường Sinh mà trí sĩ, hận ý trong lòng đối với Đậu Trường Sinh đã không còn che giấu.
Lần này mặc dù đảng Thái tử mất đi trụ cột quan trọng nhất, có thể nói thực lực đã tổn thất lớn nhưng bọn họ điên cuồng phản công cũng là chuyện cực kỳ đáng sợ, đây là còn không hướng về phía mình mà là hướng về phía Đậu Trường Sinh, đây cũng là một chuyện tốt.
Hy sinh Đậu Trường Sinh đổi lấy thế lực đảng Thái tử bị tổn thất lớn, thu được Trọng Giáp Binh Đại Lương, đây là một chuyện tốt.
Tấn Vương im lặng giống như người trong suốt, Trần Vương ở bên cạnh nhìn một màn này, khóe miệng hiện ra độ cong, lộ ra cười lạnh, Tấn Vương có danh xưng là hiền vương, bình thường nổi tiếng nhân nghĩa chính trực, nhưng khi thật sự đến thời kỳ mấu chốt thì vẫn sẽ bại lộ ra bản tính.
Tộc Cơ thị, cay nghiệt vô ơn, không có một ai là ngoại lệ.
Thái tử là chủ của Đông cung, trữ quân của Đại Chu, lời nói kia cực kỳ quan trọng, trừ phi là nhiều vị tướng công công khai phản bác, trực tiếp giáp mặt chống đối Thái tử, nếu không thì chuyện này cũng đã định.
Ánh mắt Thái tử nhìn xung quanh bốn phương, không có một vị nào mở miệng vì Đậu Trường Sinh, sẽ không có người công khai chống đối Thái tử, đây là quyền uy của Thái tử, Đại Chu còn chưa sụp đổ, cho nên chuyện này từ đầu đến cuối cũng sẽ không xảy ra.
Sắc mặt Thái tử không tốt, lần này tổn thất quá lớn, hơn nữa vì trấn an Tấn Vương, còn chủ động buông tha Trọng Giáp Binh Đại Lương, chính là vì để Đậu Trường Sinh đi chết đi.
Đậu Trường Sinh chắc chắn phải chết, đây là suy nghĩ trong lòng Thái tử sau khi xảy ra chuyện, thực lực của đảng Thái tử bị tổn hại lớn do Đậu Trường Sinh gây nên, như vậy chắc chắn phải trả thù lại, mức độ trọng yếu này đã vượt qua cả Tấn Vương.
Không giết Đậu Trường Sinh, làm sao có thể ngưng tụ lại lòng người đã tan rã một lần nữa chứ, vì thế có thể trả giá lớn một ít thì cũng phải hoàn thành xong chuyện này.
Từ Trường Khanh vẫn luôn im lặng không nói, chậm rãi mở miệng: “Chính sử của Thương tộc đã chính thức thông báo với triều đình, lúc này đã trở về Thập Lý Trang, đang chuẩn bị giờ ngọ ba khắc thì sẽ khởi hành rời đi.
“Không thể giết Trần Nhân Mai và Đậu Trường Sinh được, trực tiếp giao cho Chính sử của Thương tộc đi.”
Trần Vương chậm rãi đứng dậy, lần tràng phật châu ôn hoà nói: “Việc này giao cho ta đi làm đi, rốt cuộc hai người bọn họ là người của Lục Phiến Môn, để ta đi đưa tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng, đến lúc đó sống hay chết thì phải xem tạo hóa của bọn họ rồi."
Từ Trường Khanh gật đầu nói: “Được."
Trần Vương trực tiếp rời đi, trong lúc nhất thời trong phòng yên lặng lại, đây là chuyện không ai nghĩ tới, vậy mà thế cục lại trực tiếp chuyển biến xấu đi, lại xảy ra chuyện như vậy.