Đậu Trường Sinh lựa chọn Phí Lỗi là vì người ngoài không đáng tin, nếm qua sự thiệt thòi từ sư phụ thần bí, đến thời điểm thật sự quan trọng thì chỉ có lực lượng trong tay mình mới là đáng tin nhất.
Cho nên cọng rơm cứu mạng lần này, Đậu Trường Sinh không lựa chọn đưa tin cho Trần Vương, cũng không phải là vị cường giả nào ở Thần đô cả, chờ bọn hắn phản ứng lại đi tiếp ứng thì chỉ sợ thi thể mình đã lạnh từ lâu rồi.
Phí Lỗi cũng không cô phụ sự kì vọng của hắn, ở trong thời gian ngắn, không chỉ có thể tụ hợp được Trọng Giáp Binh Đại Lương mà còn đã bố trí xong chiến trận.
Thấy toàn bộ cảnh này, Đậu Trường Sinh điên cuồng cười to.
Lần này thật sự là quá kích thích.
Không ngờ rằng mình chủ động đi chịu chết, vậy mà lại là trong chết cầu được đường sống.
【 Đấu Ma Đồ Lục】 treo cao, công kích trong dự đoán cũng không xuất hiện, Đậu Trường Sinh không khỏi nhìn về phía sau, lúc này Chính sử Thương tộc đã dừng công kích, đang sừng sững ở trên trời cao, lạnh lùng nói: “Đi đi.”
“Sau khi tập hợp với Trọng Giáp Binh Đại Lương, khi ngươi cho rằng đó là hi vọng để ngươi sống sót, bản toạ lại đập nát tất cả hi vọng của ngươi, sau đó sẽ giết ngươi.”
Đậu Trường Sinh xoay người nhìn về phía đối phương, ngưng mắt nhìn từng đạo bảo kiếm xuất vỏ, lúc này chúng giống như rồng lượn, vờn quanh bay múa xung quanh Chính sử Thương tộc.
Nhưng không có chút nào cảm kích nói: “Ngươi thủ hạ lưu tình chính là muốn cho ta hi vọng, lại dẫm nát hi vọng của ta, để cho ta rơi vào vực sâu vạn trượng.”
Bởi vì cái gì gọi là hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.
“Nhưng ngươi đã xem thường Đậu Trường Sinh ta rồi, ta cũng sẽ không bao giờ tuyệt vọng.”
“Bởi vì ta sẽ không chết, ngược lại là ngươi sẽ chết ở trong đây.”
“Ta nói đúng không?”
“Quốc sư đại nhân.”
Chính sử của Thương tộc, không, Quốc sư.
Người lúc này đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, bình tĩnh mở miệng nói: “Ngay khi một đạo kiếm khí kia không giết được ngươi, ta cũng đã biết ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Nhân tộc sẽ không cho phép ta rời đi.”
“Mưu đồ trăm năm, trôi theo dòng nước.”
“Ta đã từng nghĩ rằng là Thái Tông nhìn thấu tất cả mọi thứ, hoặc là Thiên Cơ lão nhân phát hiện ra mánh khoé.”
“Nhưng tuyệt đối chưa bao giờ ngờ được, lại là một tên tiểu bối là ngươi.”
“Nếu biết rõ như thế, ngay khi chuyện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan bộc phát, ta nên lựa chọn rời đi ngay mà không phải vì đợi cho thời cuộc ổn định, ở Nhân tộc lãng phí thời gian.”
Rốt cuộc Quốc sư cũng xuất hiện tâm trạng xao động, không còn tư thái lạnh lùng nữa.
“Ta một mình xâm nhập Nhân tộc, vô cùng khó khăn vất vả, tất cả mưu đồ, vốn đã có thể huỷ diệt cả một quốc gia, nhưng giữa đường gặp phải việc ngoài ý muốn, Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan bại lộ sớm, không thể không lựa chọn rút lui, nhưng khiến cho chủ của một nước ném giang sơn xã tắc đi là cũng đủ rồi.”
“Bằng này cũng đã đủ để hoàn thành tích luỹ, chỉ cần ta có thể bình an rời khỏi Nhân tộc, là có thể chứng đạo Thần Ma.”
“Chưa từng nghĩ rằng lại bị một đao của ngươi phá huỷ.”
“Trước khi chết, bản tọa muốn đập nát tất cả hi vọng của ngươi.”
Quốc sự ngẩng đầu nhìn về phía Thần Đô, cảm nhận được khí tức liên tục hiện ra, lạnh lùng nói: “Thời gian không còn nhiều, cùng nhau lên đường đi.”
Vào giữa trưa.
Một vầng mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.
Ánh nắng chói chang như những nốt nhạc từ bầu trời rơi xuống.
Đậu Trường Sinh đã xông vào trong chiến trận, ngẩng đầu về phía Quốc sư ở trên trời, tình thế hiện giờ đã đến một bước này, tuy rằng còn chưa có chứng cớ chủ chốt, nhưng tình huống đại khái cũng đã hiểu rõ.
Ánh mắt sáng ngời của Đậu Trường Sinh nhìn chằm chằm Quốc sư, một chuôi Tam Xích Thanh Phong liên kết chuôi kiếm với mũi kiếm lại với nhau, từng đạo kiếm khí ngập tràn quấn quanh Quốc sư giống như rồng đang bay lượn, bắt đầu di chuyển về bốn phương tám hướng.
Kinh Hồng Cửu Kiếm.
Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Đây là một đặc điểm vô cùng nổi bật, cũng là nguyên nhân chính khiến Đậu Trường Sinh phán đoán sứ giả Thương tộc là Quốc sư.
Đậu Trường Sinh rất coi trọng thảm án Tiêu viên nổ ra ở Lương Châu, trong vụ án chấn động này, người đời chỉ nhìn thấy vẻ đẹp hào nhoáng của Đậu Trường Sinh, nhưng họ thật sự không biết rằng thê tử của Đậu Trường Sinh đã chết trong vụ án lớn này, vì thế hắn cực kỳ oán hận kẻ đầu sỏ gây lên chuyện này.
Bất luận là Thánh nhân muốn kéo dài tuổi thọ, hay lão Lương Vương luyện chế Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan để hoàn thành đại thiên mệnh, không ai trong bọn họ là kẻ thật sự đứng sau cả.
Hung thủ là Quốc sư Đại Chu, chính người này đã dốc hết lực thúc đẩy, trước rắp tâm dụ dỗ Thánh nhân, bắt đầu vận dụng nhiều nhân lực và vật lực từng bước một cải tiến Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, cuối cùng bùng phát ra sự kiện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan.