Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận đã khởi động trước tiên.
Thần Ma đại trận bắt đầu bao phủ Thần Đô, tinh thần lực của Bắc Đẩu thất tinh giống như rèm cửa nhè nhẹ buông xuống.
Đang ở giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ.
Nhưng ở giữa ban ngày ban mặt, từng ngôi sao lại rõ ràng hiện ra hào quang, cảnh tượng cực kỳ đặc biệt, ban ngày sao hiện.
Một màn dị tượng này, có thể nói là kinh thế hãi tục.
Kinh động chúng sinh Thần Đô, từng người từng người nhìn lên bầu trời, bất luận bọn họ là người bình thường hay là võ giả, tinh tướng ảnh hưởng đến mức này, thủ đoạn khống chế thiên thời đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, đây là tái hiện lại thần thoại.
Là chuyện khó có thể tưởng tượng được đối với võ giả hạ tam phẩm, võ giả cao phẩm mạnh bao nhiêu cũng vẫn luôn không có một khái niệm, hôm nay trong lòng bọn họ đã có.
Từng ánh mắt nóng nhìn của mọi người nhìn chăm chú lên bầu trời, ảo tưởng đặt chân lên võ giả cao phẩm trong tương lai.
Tinh thần lực của Bắc Đẩu thất tinh buông xuống đã hội tụ ở bên trong Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận.
Trong thoáng chốc bộc phát ánh sáng, đã che dấu hết thảy, giống như hoa rơi vào trên không Thần Đô, hoàn toàn bao trùm Thần Đô lại.
Sau khi Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận bộc phát, trước tiên bao trùm Thần Đô, tiếp theo trong nháy mắt cũng đã bắt đầu khuếch tán ra.
Bảy cột sáng rực rỡ loá mắt, từng cái bắt đầu khuếch tán ra, đứng ở bên ngoài Thần Đô, chống đỡ màn trời.
Lấy Thần Đô làm trung tâm, Long Môn Quan làm biên giới, khu vực bình nguyên bao la này đã hoàn toàn bị hào quang của Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận che dấu.
Một tiếng rồng ngâm to rõ vang lên, Long Môn Quan rung chuyển, tường thành nguy ga sừng sững cũng không khỏi run rẩy.
Vô số ngói trong quan nội phát ra tiếng vang rung động, tiếng rồng ngâm to rõ vang vọng ngàn dặm.
Dãy núi liên miêndài không dứt kia cũng không ngừng rung lắc, vô số bùn đất cùng đá vụn rơi xuống, từng cây cối cao lớn bị nhấc lên, lộ ra rễ cây thô to rắn chắc ở bên trong, rạn nứt ra khe hở, hiện ra từng chùm ánh sáng.
Bên trong dãy núi này, căn bản không phải là núi đá cát đấ, mà là thân thể của một quái thú vô cùng khổng lồ, phía dưới hoàn toàn là vảy và máu thịt thân thể.
Ánh sáng màu đỏ rực từ khe hở tràn ngập ra, một tiếng rồng ngâm bén nhọn từ phía dưới Long Môn Quan lại ngân lên lần nữa.
Long Môn Quan bao la hùng vĩ, cứng rắn bị nhấc lên một nửa, trong khe rãnh thật lớn xốc lên lại hiện ra đôi mắt cực lớn, một đôi mắt rồng giống như một hồ nước lớn đã hoàn toàn mở ra.
Một sợi xích thần đúc bằng vàng đang vờn quanh đầu từ trên xuống dưới chân rồng của Chân Long, theo mắt rồng mở ra, thân thể hơi lay động, sợi xích thần va chạm vào nhau bắn ra tia lửa rực rỡ, một luồng lực lượng mênh mông đang không ngừng xuất hiện từ trong thần xích, mạnh mẽ ngăn chặn lại động tác của Chân Long.
Thủ tướng Long Môn Quan đã đứng ở một bên, trầm giọng mở miệng nói: “Điện hạ bớt giận.
“Ngài còn chưa đến lúc hồi phục.”
Mắt rồng nhìn chằm chằm vào tên Thủ tướng, tràn ngập khí tức cổ xưa và tôn quý, cũng có hung tàn và bạo ngược, cuối cùng lý trí ngăn chặn được bạo ngược.
Mắt rồng chậm rãi khép lại, đầu rồng muốn giơ lên lại một lần nữa yên lặng lại, Long Môn Quan đã bị nhấc lên cuối cùng nặng nề rơi xuống, vô số bụi đất bay cao, chấn động không ngừng thổi quét bốn phương tám hướng.
Thủ tướng lau mồ hôi trên trán, nhìn động đất mà đầu rồng của Chân Long ngẩng lên dẫn phát ra, sắc mặt khó coi đến cực điểm, vậy mà lại kinh động đến Trường An Quân.
Ánh mắt nhìn về phương xa, nhìn ánh sáng Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận.
Cũng trách không được Trường An Quân sẽ hồi phục, đại trận Thần Ma này đã hoàn toàn mở ra, một năm trước mới chỉ là Dao Quang tinh mà thôi, hiện giờ thất tinh tề hiện, sợ là Trường An Quân cho rằng Đại Chu gặp phải sinh tử tồn vong.
Trong lòng ưu sầu, là một tên Thủ tướng, thật ra chỉ là nô bộc hầu hạ Trường An Quân mà thôi.
Một món Thần Binh này, không phải dễ nắm giữ như vậy, nương theo vận mệnh suy bại của quốc vận, Trường An Quân sẽ càng ngày càng táo bạo, mà vận mệnh tương lai của mình nhiều thăng trầm.
Phương xa Thần Đô, từ vị trí cửa thành từng luồng hào quang lập loè, lại bị một cánh tay ngăn lại.
Sắc mặt Trần Vương nghiêm túc, tràng phật châu vẫn luôn lần hạt ở trong tay cũng đã biến mất không thấy, đón gió nhìn các vị cường giả võ đạo nhất phẩm, trầm giọng mở miệng giảng đạo: “Cho ta chút mặt mũi."
“Tạm thời nhìn trận này một chút được không?”
Nguỵ Vương Báo làm được, Vương Trường Cung ta cũng làm được.
Chỉ là phá được đại án, vạch trần âm mưu của dị tộc, điều này còn chưa đủ.
Ta muốn Đậu Trường Sinh chém nhất phẩm.
Mượn gió lớn đưa ngươi lên mây xanh.
Ngươi hát xong, đến lượt ta lên sân khấu.
Trận tiếp theo đến lượt ta.
。。。。。。。。。。。。。。。。。。