Nếu không, vẫn còn có Tài Thần Các, thực lực của hắn tăng lên, địa vị cao hơn, quan hệ càng rộng rãi, đương nhiên sẽ có càng nhiều con đường để đi hơn, lúc trước yếu ớt chạy gãy chân cũng không làm được, bây giờ chỉ là chuyện nói một câu là xong.
Mấu chốt là công pháp một đạo Luyện Thể, công pháp một đạo luyện thể nhất phẩm cũng không có gì khó nếu Đậu Trường Sinh trả giá một ít, thứ này có thể chứng được Pháp Tướng Thượng phẩm nhưng nói một câu chính xác, Đậu Trường Sinh có đôi chút khinh thường đối với nó.
Muốn chứng thì phải chứng Pháp Tướng tuyệt phẩm, hơn nữa còn phải luyện song song Luyện Thể và Luyện Khí, đây là niềm kiêu hãnh của người xuyên việt như hắn.
Bây giờ tên Đậu hắn có thể khiến kẻ khác run rẩy, hắn không còn là kẻ yếu ớt ai thấy tốt thì thu vào như trước kia nữa.
Dù sao đây cũng là công pháp tu hành chủ yếu, có liên quan tới căn cơ của bản thân mình. Không giống như hai loại đao pháp và thân pháp, không liên quan đến căn cơ của bản thân mình, rất dễ dàng thay thế, cho nên nhất phẩm cũng chỉ là nhất phẩm.
Ngược lại, Đậu Trường Sinh không kiêu ngạo đến mức muốn có võ học Thần Ma trấn phái, để có được công pháp này thì hơi phi thực tế, nhưng dù gì hắn vẫn muốn có võ học Thần Ma.
Chỉ có võ học Thần Ma mới có thể chứng được Pháp Tướng tuyệt phẩm, tu hành ở phàm tục là đủ rồi, về sau chứng được Thần Ma thì có thể chuyển tu.
Đậu Trường Sinh vươn tay lấy 《 Đấu Ma Đồ Lục》đã cứu hắn một mạng, nếu có thể thì nên tu bổ lại 《 Đấu Ma Đồ Lục》để có thể trực tiếp tu hành mà không xảy ra sai sót, nếu không, Đậu Trường Sinh tu luyện một đạo Luyện Thể, nếu nó cần phải chuyển tu thì đó cũng là một chuyện phiền phức.
Ngày mai, sau khi trời sáng, trước tiên hắn sẽ đến Tài Thần Các, sau đó sẽ đến Thiên Cơ Lâu.
Đậu Trường Sinh sẽ chuyên tâm tìm kiếm mạng lưới quan hệ của Tài Thần Các một lượt, cho dù rất đau lòng khi cái giá phải trả rất lớn nhưng hắn cũng chấp nhận, dù sao cũng là chuyện liên quan tới căn cơ trong tương lai, nếu như Tài Thần Các không giúp được gì thì hắn chỉ có thể đi đến Thiên Cơ Lâu.
Tin tức của Thiên Cơ Lâu linh thông, lực lượng của họ không thể xem thường được, quan trọng nhất là họ có thể suy tính thiên cơ, nếu họ có bản 《 Đấu Ma Đồ Lục》tàn khuyết, lâu chủ Thiên Cơ Lâu ra tay cho dù không suy tính ra thì không tốt nhất cũng đưa ra được manh mối hữu ích.
Thậm chí trong lòng Đậu Trường Sinh cũng có ý tưởng mời Thiên Cơ lão nhân ra tay rồi.
Nhưng vẫn là câu nói kia, bây giờ thân phận hắn ở địa vị cao, tâm khí cao, trong lòng cũng dần bành trướng, cảm thấy mình có thể tiếp xúc với Thần Ma.
Đậu Trường Sinh nhìn sắc trời một chút, trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, ánh mặt trời vừa dâng lên, hàng ngàn tia sáng tràn ngập xua tan màn đêm đen mờ mịt.
Đậu Trường Sinh đứng dậy đi xuống đất, cầm lấy Băng Phách Đao trên giá đao, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng, bắt đầu tu hành 《 Long Sương Hàn Phách Đao》.
Đến khi trời sáng hẳn, Đậu Trường Sinh rửa mặt xong, trước khi hắn ăn xong bữa sáng, lão quản gia đã vội vàng chạy tới nói: “Nhị thiếu gia.”
"Có nội thị trong cung tới tìm, mời ngài vào cung."
Không phải Thánh nhân đang ngoan ngoãn ở trong cung ư?
Hắn tìm mình để làm gì?
Trong lòng Đậu Trường Sinh tràn đầy khó hiểu, hắn vừa đi tới cửa liền thấy một nội thị mặt trắng không râu đang đứng ở cửa, không ngờ lại là người quen, là vị Cao công công tuyên chỉ cho mình lúc ban đầu, Cao Sĩ Minh.
Một trong bảy đại nội thị bên cạnh Thánh nhân, bảy đại thái giám quyền cao chức trọng.
Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, trước đây khi Đậu Trường Sinh nhìn thấy Cao Sĩ Minh vẫn phải khách khí đôi lời, bây giờ Đậu Trường Sinh vừa bước ra ngoài, Cao Sĩ Minh đã chủ động tiến lên trước, đồng thời khom lưng nói lời chúc mừng: “Chúc mừng công gia, chúc mừng công gia."
Đậu Trường Sinh cau mày, thẳng thắn giơ tay cắt ngang lời hắn: “Thánh chỉ còn chưa ban ra, không thể nói bậy bạ được."
"Dẫn đường đi."
Thánh nhân rốt cuộc vẫn là Thánh nhân, cho dù Thánh nhân rụng hết lông tóc cũng phải nể mặt đối phương.
Cao Sĩ Minh cũng không hề tức giận, vẫn mỉm cười như trước, còn đích thân hạ kiệu cho Đậu Trường Sinh. Khi Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn trên kiệu, Cao Sĩ Minh giúp hắn buông rèm, sau đó đoàn người đi về phía hoàng thành.
Dọc theo đường đi, đoàn người liên tục đi qua các cửa khẩu, cuối cùng đi đến một tòa thiền điện.
Đậu Trường Sinh cởi giày, mang vớ đi trên mặt sàn lót gạch được trải thảm đỏ, khi hắn đi đến bên bàn và ngồi xuống, Thánh nhân mới đi ra từ sau thiền điện.
Đậu Trường Sinh toan muốn đứng dậy, Thánh nhân đã giơ tay ra hiệu cho Đậu Trường Sinh ngồi xuống, nhưng lần này Đậu Trường Sinh lại không hề khách khí chút nào.