Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 7 - Chương 7. Đạo Đức Giả, Không Quan Tâm Đến Lòng Người

Chương 7. Đạo đức giả, không quan tâm đến lòng người Chương 7. Đạo đức giả, không quan tâm đến lòng người

Trong đan điền khô cạn khí, lại một lần nữa không ngừng liên tục sinh ra, da thịt bên ngoài phồng lên, dường như có ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện, giống như là một người sắt được chế tạo bằng thép.

Gió bão tố cứ như thế bị chặn lại, khí mang của Huyền Thiết Trọng Kiếm kéo dài, trong nháy mắt lại một lần nữa bao trùm Huyền Thiết Trọng Kiếm, khí mang trên mũi kiếm phun ra nuốt vào, lúc này đã không còn nhìn thấy Huyền Thiết Trọng Kiếm, nó xuất hiện giống như là một khí kiếm được tạo thành từ khí mang.

Khí mang rời khỏi cơ thể, đây là tiêu chuẩn của bát phẩm Luyện Khí Cảnh đại thành.

Thất phẩm Ngưng Cương Cảnh, rõ ràng nhất cũng là cương khí rời thể, trong vòng mười mét giết người trong vô hình.

Khí mang rời thể, đại biểu phải hóa thành cương khí.

Vận dụng một loại dị thuật nào đó, cố gắng đè thương thế xuống, khôi phục được bảy tám phần thực lực ở thời kỳ đỉnh phong.

Một đao kia, bẻ gãy nghiền nát.

Yêu Đao trực tiếp chém vào khí mang, chấn động vào Huyền Thiết Trọng Kiếm, Huyền Thiết Trọng Kiếm từ trong tay Vạn Tam văng ra, Huyền Thiết Trọng Kiếm mấy trăm cân rơi xuống đất đập ra một cái hố sâu.

Yêu Đao từng bước từng bước đi lên, khí mang từng tấc từng tấc phai mờ.

Cho đến cuối cùng, Yêu Đao lao đến trước mặt Vạn Tam, một đao này khí thế hung hãn, muốn chém vào cổ Vạn Tam, một đao đứt đầu.

Vạn Tam là đèn đã cạn đầu, thân thể hơi né tránh một chút, Yêu Đao chém trúng bả vai Vạn Tam.

Bả vai tương đối cứng rắn, giống như là chém trúng sắt thép, đây là khí phòng ngự.

Đậu Trường Sinh hô hấp dồn dập, thở hổn hển, “Đao Đạo Tông Sư” đã đóng lại, Vạn Tam không cách nào chống đỡ được đao tiếp theo, lúc này hô hấp đã yếu ớt, nhưng vẫn còn sống.

Sinh mạng này rất ương ngạnh, lúc này giống như là người máu, nhưng vẫn là chưa chết.

Đậu Trường Sinh vừa mới rút Yêu Đao ra, Yêu Đao giơ lên được một nửa, cổ tay đã bị túm lại.

Đậu Trường Sinh giật mình, theo bản năng dùng lực tránh thoát, nhưng bàn tay túm lấy cổ tay hắn giống như là kìm sắt, bất luận Đậu Trường Sinh giãy dụa như thế nào, cũng không hề động đậy được.

Kinh hãi nhìn người đến, đây là một nam tử trung niên mặt chữ quốc, trên cằm có chòm râu, người mặc quần áo Kỳ Lân, không giận mà nghiêm.

Đậu Trường Sinh thả lỏng vẻ sợ hãi, người đến là tổng bộ đầu phường Chu Tước.

Tổng bộ đầu duỗi lỏng tay Đậu Trường Sinh ra, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, chết nhiều huynh đệ như thế, sao có thể để cho hắn dễ dàng chết đi.”

“Đến trong Thiên Ngục, hắn sẽ biết cái gì là sống không bằng chết.”

“Lần này, ngươi làm khá lắm, bắt sống Vạn Tam, đương nhiên ta sẽ ban thưởng không keo kiệt, sẽ vì ngươi xin công.”

“Đi về nghỉ ngơi đi ngày mai đến gặp ta.”

Sau khi tổng bộ đầu nói xong, bắt đầu đưa tay chỉ huy bộ khoái, bắt đầu xử lý hiện trường chém giết này.

Đậu Trường Sinh duỗi tay nắm lấy Yêu Đao đã nứt, không biết có phải ảo giác không, Đậu Trường Sinh luôn cảm thấy vị tổng bộ đầu này, có chút sợ hắn, không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.

Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu, đây là ảo giác, người ta là một trong 36 tổng bộ Thần Đô, đây là đại nhân vật thực lực trung tam phẩm.

Sao có thể sợ một người cửu phẩm nho nhỏ như hắn.

Nhìn bóng lưng tổng bộ đầu, Đậu Trường Sinh lại lắc đầu, đều nói tổng bộ đầu phường Chu Tước đối đãi với người khác rất ôn hòa, tương đối mà nói, rất thích nói chuyện với cấp dưới, là một lãnh đạo tốt, bây giờ xem ra là được người khác tô vẽ cho đẹp, đây rõ ràng là không vui lòng nói chuyện với cấp dưới.

Đạo đức giả, không quan tâm lòng người.

Trong lòng Đậu Trường Sinh mắng một câu.

Sau khi về đến trong nhà, vốn dĩ thần sắc của Đậu Trường Sinh tản mạn, lập tức trở nên nghiêm túc.

Nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau đó cung cung kính kính cúi đầu nói: “Đệ tử cung nghênh sư tôn pháp giá giáng lâm.”

Gian phòng bố trí đơn giản.

Giường chiếu kê gần vách tường, phía trên phủ đệm chăn.

Dựa vào vị trí đầu giường, là một cái bàn, phía trên bày giá bút và bút lông, nghiên mực và giấy, đều chỉnh tề đặt ở một bên.

Lúc này trong gương đồng ở trên khung hiện ra một gương mặt, phát ra ánh sáng mơ hồ, Đậu Trường Sinh cúi đầu với gương đồng.

Hình ảnh xuất hiện trong gương đồng, bắt đầu sinh ra biến hóa, thiếu nhiên tuấn tú, giống như sống lại, hoàn toàn khác biệt với tư thái của Đậu Trường Sinh.

Thần sắc Đậu Trường Sinh nghiêm túc, nhưng Đậu Trường Sinh ở trong gương đồng lại nở nụ cười.

Tình cảnh này nếu như xảy ra vào lúc mười hai giờ đêm, gương đồng biến thành kính pha lê, hình ảnh sẽ càng thêm rõ ràng một chút, thì đây chính là ống kính kinh điển trong phim kinh dị.

Đậu Trường Sinh trong gương đồng, hình ảnh đang không ngừng thu nhỏ, đây giống như là ống kính đang kéo dài khoảng cách, sau cùng toàn thân xuất hiện ở trong gương đồng.

Trong gương đồng là một đỉnh núi, một gốc cây cao lớn giống như trụ trời, cành lá tán cây rậm rạp như lọng che.

Bình Luận (0)
Comment